Hạo Thiên và Y Linh Chỉ lúc này ngạc nhiên nhìn Tần Ninh.
Tổ sư gia!
Là Tần Ninh trước mắt?
Tần Ninh nhìn hai người, ấm áp cười nói: “Hạo Thiên, ngươi ban đầu là đệ tử dưới trướng Ôn Hiến Chi, khi đó ngươi được Ôn Lưu Giang một tay nuôi nấng, sau khi Ôn Lưu Giang chết, ngươi sống chết không chịu bái Ôn Hiến Chi làm thầy, là ta đè đầu ngươi bắt ngươi nhập môn”.
“Y Linh Chỉ...”, Tần Ninh khẽ cười: “Ngươi có tình cảm sâu đậm với Hạo Thiên, khi đó là ta mang ngươi về Thánh Thú tông, muốn bồi dưỡng ngươi, nhưng Ôn Hiến Chi lại khăng khăng cho ngươi làm đệ tử của nó, ngươi cũng vì nghĩ đến việc địa vị của mình và Hạo Thiên là sư huynh sư muội tương xứng với nhau nên mới đồng ý!”
Nghe vậy, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ kinh hãi nhìn Tần Ninh.
Dịch Bình Xuyên nói tiếp: “Tổ sư gia đã mở Vạn Thú Triều Bái Trận, hơn nữa cũng mở được Ám Thiên Cốc, Phệ Thiên Giảo đại nhân không hề bài xích, chẳng qua là tính cách của đại nhân...”
Lúc này, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ tiếp tục kinh ngạc.
Hạo Thiên nhìn Tần Ninh, cẩn thận nói: “Ta hỏi ngươi một câu hỏi”.
“Hạch tâm trong cấp cao nhất của Thánh Ngự Thiên Quyết là gì?”, Hạo Thiên hỏi thẳng.
Giản Bác ngạc nhiên nói: “Sư huynh có đang mất trí không vậy... cấp cao nhất là tầng chín, khống chế thánh thú cấp chín, và hạch tâm đương nhiên là ngự thú rồi!”
Tần Ninh lại nhìn Hạo Thiên, từ từ nói: “Thiên Ngự!”
Nghe vậy, sắc mặt Hạo Thiên thay đổi đáng sợ.
Mà lúc này, Nhan Như Họa và Tấn Triết cũng kinh ngạc.
Khi bọn họ mới gặp Tần Ninh thì Tần Ninh cũng bảo bọn họ truyền lời cho Ôn Hiến Chi, nói rằng chỉ cần nói ra hai chữ Thiên Ngự thì sẽ hiểu được có ý gì.
Lúc này, không lẽ là vì như thế?
Hạo Thiên nhìn Tần Ninh, đôi mắt ướt lệ, cúi đầu bái lạy, run rẩy dập đầu nói: “Bái kiến sư gia!”
Y Linh Chỉ cũng tràn ngập nước mắt.
“Được rồi, được rồi”.
Mà đám Thạch Cảm Đương, Giản Bác thì càng kỳ quái hơn.
Sao thái độ của Tần Ninh với nhóm đồ tử đồ tôn này khác nhau thế!