Giang Bạch nghe đến lời này thì sửng sốt.
Mẹ nó!
Nịnh bợ!
Giang Bạch lẩm bẩm: “Nịnh bợ chết không yên lành!”
“Ngươi nói sao?”
“Ngươi cho rằng âm khư dễ dàng ngưng tụ như vậy sao?”, Giang Bạch lúc này không nhịn được nói: “Người bình thường chỉ có thể ngưng tụ một cái”.
“Người có thiên phú mạnh mẽ chút thì ngưng tụ hai ba cái, tương đối yêu nghiệt cũng chính là năm sáu cái!”
“Còn vượt lên sáu cái... gần như là không có, toàn bộ đại lục Vạn Thiên đều chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay”.
“Chín cái...”
Giang Bạch giễu cợt một tiếng nói: “Theo ta được biết, mười vạn năm qua, đại lục Vạn Thiên chỉ xuất hiện một”.
“Người nào vậy?”
Lý Nhàn Ngư kinh ngạc nói.
“U Vương!”
Lý Nhàn Ngư nghe đến lời này thì vội vàng nói: “U Vương có thể, sư tôn ta khẳng định cũng có thể!”
Giang Bạch không muốn nói chuyện.
Mệt.
Lý Nhàn Ngư không còn là Lý Nhàn Ngư ngây ngốc ngơ ngác nữa.
Thành một kẻ trung thực nịnh bợ Tần Ninh!
U Vương...
Ngược về mười vạn năm trước, thậm chí là hai mươi vạn năm trước cũng chỉ xuất hiện một cái mà thôi.
Đại lục vạn thiên có những hàng ngàn tỉ người mà cũng chỉ xuất hiện một, có thể tưởng tượng được...
Chín cái âm khư khó khăn cỡ nào.
Lý Nhàn Ngư cũng không để bụng.
Dù sao sư tôn rất lợi hại!
Vãng sinh đồng khó mở như thế mà sư tôn vẫn tìm được biện pháp đấy thôi?
Nội thương của Vạn Phúc, sư tôn liếc mắt nhìn ra.
Đến cả Giang Bạch mà sư tôn cũng nắm chắc có thể trị liệu.
Đây là gì?
Đây chính là năng lực!
Tần Hải lúc này cũng có chút ăn không tiêu.
Lý Nhàn Ngư ở lần đầu gặp mặt chính là kiểu nói năng thận trọng.
Cũng vô dụng!
Tần Ninh lúc này phất tay nói: “Hai cảnh giới Âm Dương chính là thế này”.
“Đến cảnh giới này sẽ được xưng là người âm thánh và người dương thánh”.