Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Ngươi thật sự muốn?”  

 

Giờ phút này, Vạn Khuynh Tuyết cảm thấy có chút khó tin.  

 

Tuy rằng cô ta biết, Tần Ninh có ánh mắt không tầm thường.  

 

Nhưng mà ba trăm vạn, cũng quá nhiều rồi.  

 

“Ừ!”  

 

Tần Ninh mỉm cười.  

 

Tuy rằng cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng Vạn Khuynh Tuyết vẫn trả tiền.  

 

Ông lão cười nói: “Nhóc con, ánh mắt không tồi, nhưng mà thứ này ta cũng chỉ nhìn ra đại khái, lão đây cũng không thể kết luận được rốt cuộc giá trị của nó là bao nhiêu, nhưng mà ngươi cũng thật quyết đoán!”  

 

Tần Ninh cũng không nhiều lời, hắn cầm lấy trống nhỏ, cất vào rồi đứng lên.  

 

“Tiểu công tử, đừng đi ta còn một món đồ, một ngàn vạn linh tinh, nếu như ngươi muốn mua ta liền bán cho ngươi!”  

 

Ông lão nói xong lập tức lấy ra một cái la bàn.  

 

Ở giữa chiếc la bàn là một cây kim bằng đá, trông có vẻ đã cực kỳ mục nát.  

 

Toàn bộ chiếc la bàn đều được làm bằng đá, nhưng mà cho dù có nhìn như thế nào thì nó cũng giống như là một cái la bàn bị thời gian ăn mòn, lắng đọng năm tháng.  

 

Một ngàn vạn! Lần này, chính Vạn Khuynh Tuyết cũng bị doạ rồi! Một ngàn vạn linh tinh, cho dù là cô ta có muốn mua, cũng là lấy trứng chọi đá.  

 

Tần Ninh nhìn kỹ la bàn, vẻ mặt không chút thay đổi.  

 

“Một ngàn vạn, ông chắc chắn chưa?”  

 

“Chắc chắn!”  

 

“Thành giao!”  

 

Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt nói.  

 

Lời này vừa nói ra, khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch lên, hắn cười nói: “Một ngàn vạn thì một ngàn vạn”.  

 


“Khuynh Tuyết tiểu thư…”  

 

“Tần công tử, thật ra ta còn có thể trả được, nhưng mà…cái này…”  

 

“Không sao!”  

 

Tần Ninh cười nói: “Đáng giá!”  

 

Vạn Khuynh Tuyết bất đắc dĩ thanh toán linh tinh.  

 

Trong lòng cũng vô cùng khó hiểu.  

 

Tần Ninh cũng không để ý.  

 

Ông lão răng vàng cười hề hề như kẻ trộm nói: “Chưa từng thấy người trẻ tuổi nào ngu ngốc như vậy!”  

 

Hai tay cầm la bàn giao cho Tần Ninh.  

 

Nhìn vào la bàn, Tần Ninh cười nói: “Kẻ ngốc tự có phúc của kẻ ngốc, ông nói xem có phải không, Khí Tiên lão đầu?”  

 

Khí Tiên lão đầu vừa đi ra.  

 

“Lão già này có mắt như mù, không nhận ra ngươi là người phương nào!”  

 

Ông lão cười tủm tỉm nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK