Hai tiếng không khí bay vụt đi, trong đó, có hai bóng đen trực tiếp chui vào ống tay áo của Tần Ninh.
“Ếch độc Tam Túc!”
Thánh nữ Thiên Đạo kiến thức sâu rộng, lập tức kinh ngạc nói.
“Không sai, ếch độc Tam Túc, cho dù là cảnh giới Thiên Võ mà dính phải thì da thịt cũng sẽ thối rữa, độc tố không ngừng lan ra...”
Bốp...
Độc công tử đang nói thì bỗng có tiếng vang lên, đột nhiên, Tần Ninh vẫy hai ống tay áo, thi thể hai con ếch độc Tam Túc rơi xuống ào ào.
“Ếch độc Tam Túc, móng vuốt có độc tố rất mạnh, nhưng da thịt có bọt khí chia ra dịch tích, vừa vặn có thể giải độc!”
Tần Ninh vỗ tay, cười nói: “Nhãi con, chơi độc với ta á? Kể cả lão tổ tông của Độc Tàm tông các ngươi bò ra từ trong mộ, ta cũng có thể thi độc cho lão ta đến lúc xin tha thì thôi đấy!”
Thấy cảnh đó, sắc mặt Độc công tử dại ra.
Đụng phải sắt cứng rồi.
Độc công tử hừ nói: “Cảnh giới Địa Võ tầng ba nho nhỏ, ở trước mặt ta cũng chẳng đủ trình lên tiếng”.
Một tiếng phịch vang lên, Độc công tử sải bước ra, sát khí ngưng tụ thành quyền, đấm về phía Tần Ninh.
“Ta không thèm đánh nhau với ngươi!”
Tần Ninh phất áo ngồi xuống, hai tay đánh đàn.
Tranh...
Giây phút ấy, tiếng đàn lập tức vang lên.
Bịch một tiếng, thân ảnh Độc công tử xông về phía trước bỗng nhiên dừng lại.
Tiếng đàn kia như đang nện vào trái tim hắn ta, khiến hắn ta tái mặt.
“Cút!”
Tranh...
Tần Ninh nói xong, lại một tiếng đàn rơi xuống nữa, phịch một tiếng, Độc công tử lui xuống mạnh mẽ, nổ nát hòn non bộ, chật vật ngã xuống nước.
Trong nháy mắt này, Độc công tử hoàn toàn chết sững.
Võ giả âm tu ở kỷ nguyên trước có thể nói là không có tương lai.
Nhưng kỷ nguyên mới mở ra, thủy tổ đạo âm thanh sinh ra, đem đạo âm thanh này phát triển ra hàng vạn thế giới.
Âm tu ở mặt nào đó thì cực kỳ kinh khủng.