Cho nên, sau này một khi Tần Ninh làm được đến thành tựu mà mình muốn, thì mười Thánh Vực lớn gần như không ai có thể ngăn cản! Lý Nhiễm Nhiễm lo lắng đến hoàn cảnh hiện tại của cả mười thánh vực lớn.
Tần Ninh cười nói: “Có thể làm thế nào chứ? Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn!”
“Mọi người đều không phải là trẻ con, hôm nay các người cũng thấy rồi đấy, cho dù ta không có ý tranh đoạt gì thì những tên đó cũng sẽ bao vây ta, coi ta như đối thủ, thăm dò giới hạn của ta”.
“Bọn họ dám thăm dò, thì ta dám đánh cho bọn họ không còn dám thăm dò nữa”.
“Nói tóm lại một câu, ta không chọc vào bọn họ, bọn họ cũng sẽ đến gây chuyện với ta, dứt khoát, dạy cho những người đến chọc ta một bài học tử tế, thực sự không được thì giết”.
Hiên Viên Quân cười ha ha nói: “Việc này cũng phù hợp với tính cách của ngươi”.
Lúc này, Hiên Viên Quân vung bàn tay gọi con trai của mình đến.
“Huynh đệ, đây là Hiên Viên Diệp, con trai duy nhất của ta, từ nhỏ đến lớn không ít lần bị ta đánh, đáng tiếc vẫn chưa thành tài, bây giờ mới là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển”.
“Nói thật, ta cũng không cần nó quá giỏi giang, nhưng ít nhất cũng phải thành một Thánh Đế, nhưng xem thiên phú của nó, có hơi khó, ngươi phải giúp ta đấy”.
“Sau này ta rút lui khỏi vị trí tộc trưởng, tốt xấu gì tên nhóc này cũng phải là Thánh Đế thì mới có chỗ đứng trong thế gia Hiên Viên!”
Hiên Viên Quân vừa nói vừa kéo Hiên Viên Diệp nói: “Mau, nhóc thối, gọi cha nuôi đi, đây là việc ta đã hẹn trước với lão đệ rồi”.
Lúc này Hiên Viên Diệp tỏ vẻ mặt khổ sở nói: “Cha, trông Tần công tử xấp xỉ tuổi con, con gọi là cha nuôi… không thích hợp lắm nhỉ…”, “Nhóc thối, dám cãi phải không?”
Hiên Viên Quân nói: “Ôm chân cha nuôi của con còn mạnh hơn ôm chân cha ngươi gấp trăm lần, bây giờ không gọi, thì cả đời này đợi mà hối hận đi!”
Cuối cùng Hiên Viên Diệp cũng chẳng còn cách nào, gọi Tần Ninh một tiếng cha nuôi.
Việc này thật khó xử! Tần Ninh cũng không để ý việc này.
Một bữa tiệc rượu giống như bữa tiệc gia đình, đến khi trời tờ mờ sáng, mọi người mới giải tán.
Đã lâu Tần Ninh không vui vẻ như vậy.
Đây là lựa chọn của bản thân Tiên Hàm, đương nhiên Tần Ninh tôn trọng quyết định đó.
Ngày thứ hai, cho đến khi mặt trời lặn, Tần Ninh mới tỉnh dậy.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng mỗi người một bên trái phải, dường như đã đợi từ lâu.