Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Tần Ninh rơi trên người Thạch Cảm Đương, hắn nói: “Mấy năm rồi?”  

 

Thạch Cảm Đương hơi sửng sốt, không trả lời.  

 

“Mới tới cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, thật khiến ta xấu hổ mất mặt”.  

 

Nghe đến đây, Thạch Cảm Đương oan ức một trận, nói: “Sư phụ, con không phải Đế thể, cũng không phải cái gì mà hỗn độn thể, càng không thần bí như Cốc sư nương, không có cách nào cả…”  

 

“Không có cách?”  

 

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Ngươi là Chiến thể trời sinh, vì chiến mà sống, trong chiến đấu mới có thể đề thăng hạn độ lớn nhất”.  

 

“Dựa theo ta phỏng đoán, ngươi nên là cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp mới đúng”.  

 

Thạch Cảm Đương lẩm bẩm: “Nhưng sư phụ người mới là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp… con không thể tiến bộ nhanh hơn người được đâu?”  

 

“Cảnh giới ta tăng lên chậm, tự ta có đạo lý của ta”.  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Ta thấy ngươi chính là thiếu đánh”.  

 

Lời vừa dứt, Tần Ninh quăng ra hơn trăm viên Tịnh Ma châu giao cho Thạch Cảm Đương, nói: “Chém giết cho ta, giết sạch cảnh giới Sinh Tử lần này không tới của thế gia Bách Lý và Vô Cấu Kiếm phái”.  

 

“Không cho phép người nào đi giúp hắn ta”.  

 

“Nhớ kĩ, chết cũng không được giúp hắn ta”.   

 

Mấy người có mặt nín cười nhìn Thạch Cảm Đương.  

 

“Sư phụ, vậy con dẫn tiểu sư đệ cùng đi”.  

 

Thạch Cảm Đương giờ phút này lên tiếng.  

 

“Có thể!”  

 

Lý Nhàn Ngư buồn khổ một trận.  

 

Bản thân ngươi chịu tội, còn dẫn ta theo làm gì?  

 

Lời nói vừa dứt, Thạch Cảm Đương vác búa Khai Linh, bước không rời đi.  

 

Cách đây mấy năm, Thạch Cảm Đương thoạt nhìn cũng sẽ là dáng vẻ chưa hết ngây thơ, đã có dáng vẻ vài phần trưởng thành.  

 

Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Thời gian chàng không ở đây, hắn ta không sợ trời không sợ đất, ngày ngày coi mình giống như hoàng đế lão tử vậy”.  

 

“Chính là thiếu trừng phạt!”  

 

Tần Ninh quay lại nhìn Giang Bạch, nói: “Ngươi đi theo hai người bọn chúng đi”.  

 

“Ừm!”  

 

Tần Ninh nói không theo, đó là giả.  

 

Ngộ nhỡ Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư xảy ra chuyện gì, đoán chừng Tần Ninh sẽ phát điên.  

 

Nhưng bàn về yêu thương, đối với đồ đệ này, Tần Ninh để vào trong lòng nhất.  

 

Bên trong căn phòng, mấy thân ảnh dần dần lui ra.  

Tần Ninh cầm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt, nói: “Mấy năm nay thế nào, linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ, ngưng tụ chín luồng Âm Khư, ta xem thử nàng tiến bộ ra sao”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK