"Tiễn các ngươi một đoạn đường!"
Một câu rơi xuống.
Ông...
Tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Cơn gió lốc ôm trọn lấy mười mấy người kia vào lúc này đã bị Liệt Phong Trận dẫn dắt ra ngoài.
Trong nháy mắt.
Khi từng cơn gió lốc trở về với bầy gió lốc bầy.
Tiếng kêu thảm thiết cùng máu tươi nổ tung không ngừng vang lên.
Cảnh giới Thiên Nhân!
Bị gió lốc trực tiếp xé rách.
Trong chớp nhoáng này.
Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt sầm mặt lại.
Chết!
Đều chết hết rồi!
Làm sao có thể!
Lúc này, sắc mặt của hai người xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Tần Ninh!
Tại sao lại làm được?
Mà giờ khắc này, Tổ Định cùng Lâm Ngữ Thành hai người thì lại vô cùng mừng rỡ.
Mà bây giờ, những gì Tần Ninh thể hiện ra lại khiến bọn họ phải kinh ngạc.
Con người này.
Biến nơi bất lợi thành điểm sở trường của mình!
Điều khiển gió lốc chém giết Thiên Nhân.
Thủ đoạn như vậy đúng là khủng bố!
Giờ khắc này, hai người cũng lần lượt đi đối phó Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt.
Oanh...
Một tiếng nổ vang lên.
Địch Dung lúc này bộc phát ra khí tức cuồng bạo.
"Dung Luyện Vạn Vật Quyết!"
Một câu hét lên.
Trong khoảnh khắc ấy, từng luồng sức mạnh được khuếch tán ra tới.
Khí tức mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều bị liên lụy cực lớn.
Cái đỉnh khổng lồ trước mặt ông ta liên tục phun ra dung nham.
Dung nham dâng trào, sức mạnh tàn phá bừa bãi.
Không khí xung quanh trở nên nóng rực hơn mấy phần.
"Hừ, chẳng phải ngươi muốn bọn chúng tiếp nhận hoàn chỉnh Thánh Nhân chỉ đường, thực lực đại tiến sao? Bản tọa tuyệt sẽ không để cho ngươi được như ý muốn!"
Vừa hét xong, Địch Dung cầm cái đỉnh lơna.
"Dung bạo!"
Oanh...
Trong nháy mắt, dung nham hóa thành từng con rồng lớn phun ra hỏa diễm, phóng tới chín cái cột đá.
"Ở trước mặt ta mà làm những điều này thì có tác dụng gì không?"
Tần Ninh nhìn những con rồng làm từ dung nham xông lên.
Một tay vung ra.
Từng luồng gió lốc bên ngoài phong nhãn tiếp tục bị kéo tới.
Chúng hóa thành tinh linh giữa thiên địa, quay chung quanh một chỗ.