Chuyện này vẫn dễ xử lý hơn.
Dù sao nếu làm loạn lên thì sẽ rất phiền.
“Quỳ đi!”
Tinh Nhiễm Thiên thấp giọng nói: “Quỳ đi, chúng ta cùng vào di tích, ta cam đoan lúc ấy Cửu Tinh các sẽ giúp các ngươi nếu các ngươi muốn giải quyết Tần Ninh!”
“Thiên Diễn tông cũng thế”.
“U Minh cốc cũng vậy!”
Lúc này, sắc mặt La Chước và Huyết Ngạn Phong đỏ lên.
Bọn họ đã hiểu, hôm nay, cho dù Tần Ninh không lên tiếng thì đám thấy lợi quên nghĩa này cũng sẽ không bỏ qua như vậy.
Bọn họ vẫn phải quỳ!
Đám khốn kiếp này.
Lúc này, Vu Tử Lâm ở bên Thông Thiên tông thì bật cười.
“Sau khi bọn họ đi vào thì hai phe Huyết Tông cùng Tu La điện sẽ coi Cửu Tinh các, Thiên Diễn tông và U Minh cốc như kẻ địch mất thôi”.
Tề Ngọc Hiên gật đầu nói: “Dù sao cũng là người đã sống ba đời, sao có thể cố tình gây sự chỉ để đòi lại thể diện chứ?”
Trong lúc này, hai người La Chước và Huyết Ngạn Phong đều sầm mặt lại.
Hai người dẫn theo đám Thánh Đế của hai đại tông môn đi lên trước.
“La Chước, Tu La điện”.
“Huyết Ngạn Phong, Huyết Tông!”
“Xin lỗi Tần công tử!”
Lúc này, cả hai dẫn theo mấy Thánh Đế quỳ xuống.
Chỉ trong chớp mắt liền đứng dậy.
“Tốt lắm, tốt lắm”.
Tinh Nhiễm Thiên cười ha ba nói: “Mọi việc đã ổn thỏa, có ai dám truyền ra ngoài thì Tinh Nhiễm Thiên xin nói một câu khó nghe, nếu ta mà nghe được, tuyệt không bỏ qua!”
“Tần Ninh công tử, giờ bắt đầu được rồi chứ?”
Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Làm thế từ sớm có phải nhanh không. Quỳ một cái thôi mà, các ngươi nhìn các chủ Tinh Nhiễm Thiên, trưởng lão Thiên Trùng Vân rộng lượng cỡ nào chứ?”
La Chước và Huyết Ngạn Phong tức giận vô cùng.
Rộng lượng?
Bọn họ rộng lượng là đúng rồi, vì bọn họ có phải muối mặt quỳ xuống đâu.