“Không phải tay kiếm số một Cửu U sao? Giờ lại thành kiếm thần rồi?”
“Tay kiếm số một không khí phách lắm, hơn nữa các chủ Kiếm Các hiện giờ chẳng phải là tay kiếm số một Cửu U hay sao? Ta muốn làm thì cũng phải làm độc nhất vô nhị, nghe kiếm thần số một Cửu U hay hơn”.
Mấy người nghe vậy cũng bật cười.
“Được rồi, khoảng thời gian này, mấy vấn đề ta nói với các ngươi đó, tự suy nghĩ cho kỹ, ra ngoài cũng không được quên tu hành”.
Tần Ninh nói xong thì căn phòng cách vách vang lên những âm thanh kỳ lạ khiến người ta đỏ mặt.
Tống Đại Hải dở khóc dở cười nói: “Thế này thì sao mà tu luyện nổi, hơn nữa gian phòng này gần đường, e là mấy hôm nay số võ giả qua lại nơi này còn nhiều hơn gấp bội, tiếng ồn sẽ khiến người ta khó mà tĩnh tâm được!”
“Đúng vậy đúng vậy...”
Kiếm Tiểu Minh nhếch miệng cười, dán sát lỗ tai vào tường, cười khà khà: “Nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày thôi, ta đột nhiên phát hiện căn phòng này cũng không phải không tốt”.
“Thằng nhãi thối, cút ra!”
Đột nhiên có tiếng từ dưới tầng dưới vang lên. Âm thanh tức giận đó hòa vào trong đường phố náo động mà vẫn rất rõ ràng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Thằng khốn này, không có mắt à, không muốn chết thì cút ra xa!”
Âm thanh phẫn nộ kia vang lên, một cước đá ra, một bóng người chật vật lăn lộn mấy vòng rồi ngã xuống đất.
“Ta đến từ Phi Hồng Môn đấy, ngươi có mắt như mù à!”
“Hồng công tử, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân biết sai rồi, xin ngài bớt giận!”, người bị đá kia lúc này vội vàng dập đầu xin lỗi.
“Một đệ tử Thiên Đạo lâu nho nhỏ mà cũng dám đụng nhị công tử nhà ta, muốn chết à!”
Lập tức có hai hộ vệ là võ giả xông ra, đạp bay người kia ra ngoài.
“Ơ? Kia là Triệu Tiểu Nhạc mà?”
Ơ?
Đâu rồi?
Kiếm Tiểu Minh quay người, Tần Ninh ở bên cạnh đã mất tăm.