Nhìn theo chân của Tiểu Vũ chỉ lung tung, về phía giữa sườn núi phía trước, Tần Ninh khẽ cau mày.
Lúc này, 4 phía đỉnh núi có khoảng mấy chục người đang vây quanh, dè dặt nhìn xung quanh.
Tần Ninh nhìn đỉnh núi, ngồi lên một cây cổ thụ, im lặng chờ đợi.
Những đệ tử này, nhìn kỹ thì đều là cảnh giới Linh Phách từ tầng 1 tới tầng 5.
Nhưng trông cách ăn mặc thì khá đồng nhất, trên vai có thêu một đám mây bồng bềnh.
Nếu đoán không nhầm thì những người này chính là người của cương quốc Vân Hải.
“Người của cương quốc Vân Hải đều tụ tập ở đây, xem ra, thật sự có chuyện lớn gì đó”.
Nghe vậy, chân của Tiểu Vũ ra dấu.
“Ngươi nói, không lâu lúc trước, có người đặt một tấm vuông vuông trong động của cha mẹ ngươi sao?”
Tiểu Vũ vội vàng gật đầu.
“Xem ra là lệnh bài tông môn, chẳng trách Vân Chấn lại quan tâm như vậy”.
Tần Ninh cau mày.
“Có thể đặt trong tổ của linh thú cấp 5 thì có lẽ là do bốn tông môn lớn làm rồi!”
Ánh mắt lóe sáng, Tần Ninh giãn chân mày, mỉm cười: “Nếu có thể lấy được lệnh bài của bốn tông môn lớn, không biết những thiên chi kiêu tử kia có thể bỏ ra giá thế nào để đổi đây?”
Đối với lệnh bài, hắn không có hứng thú chút nào, hắn chỉ khá quan tâm đến chuyện lấy lệnh bài đó để đổi được linh bảo kim hành gì.
Như thế sợ là tranh giành lệnh bài này cũng không phải chuyện đơn giản.
Cùng lúc này, ở phía giữa sườn núi của ngọn núi kia có mười mấy người đang đứng sừng sững.
Mười mấy người này nhìn kỹ thì không có ai mà cảnh giới lại thấp hơn cảnh giới Linh Phách tầng 5.
Lúc này, trong đám người có một kẻ ngồi khoanh chân, sắc mặt bình tĩnh, đôi môi mỏng, trông tỏ rõ vẻ cay nghiệt.
.
Danh Sách Chương: