“Thằng nhóc này là hậu nhân của Kiếm Âm Sơn à?”
“À? Tên tiểu tử này… hình như chả có chỗ nào đặc biệt hết…”
“Cô bé này, ngược lại có một trái tim Linh Lung, cũng không tồi…”
Tôm cát nhỏ nhìn mấy người rồi đưa ra từng lời bình, cuối cùng nhìn về phía Tần Ninh nói: “Tần gia, hình như lần này ngài chọn người chẳng ra sao cả”.
“Liên quan gì đến ngươi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Được rồi, theo ta đi thôi”.
“Được rồi được rồi, ngay cả kích Dại Vũ ngài cũng đã mượn được, nếu ta không đi cùng ngài há chẳng phải sẽ bị ngài nướng ăn sao!”
Tần Ninh không nói gì thêm, nhìn về phía Vũ Tam Gia, nói: “Ngươi dẫn bọn họ đi trước chờ ta, ta và tôm cát nhỏ đi đến chỗ sâu xem thử”.
“Gia!”
Vũ Tam Gia lập tức nói: “Để ta đi cùng ngài đi... Ở trong đó dù sao cũng là…”
“Không cần, ta chỉ đi xem thử một chút, sẽ không làm gì hết!”
Hai bóng hình từng bước rời đi, biến mất ở trong bụi cây xanh.
Bốn người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh và Thiên Linh Lung cho đến bây giờ vẫn chưa có phản ứng lại.
Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Một con tôm biêt nói chuyện, còn tự xưng là Hà Tôn?
Cái này đúng là tin lạ trong thiên hạ!
“Vũ Tam Gia, Vũ Tam Gia, đại ca ta đi làm gì vậy?”
“Chuyện con nít không nên hỏi thì đừng hỏi…”, Vũ Tam Gia dẫn đường, mang theo bốn người bọn họ đi ra ngoài.
“Vũ Tam Gia, ngài quen đại ca của ta như thế nào?”
Kiếm Tiểu Minh lúc này lại nói: “Ca của ta hình như vẫn luôn ở trong đế quốc Bắc Minh, ông ở đây thì làm sao quen được ca của ta?”
“Tiểu tử, ngươi muốn biết đến thế à?”
Vũ Tam Gia nhìn về phía Kiếm Tiểu Minh, nhếch miệng cười nói: “Nếu như ngươi mà biết thì sẽ bị dọa sợ mất mật, hơn nữa còn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, ngươi còn có muốn biết nữa không?”
“Muốn!”
Thiên Linh Lung lúc này tiếp lời nói: “Tần tông chủ trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thậm chí chuyện của mười mấy vạn năm trước cũng nắm rõ như lòng bàn tay, chuyện này quá kỳ lạ”.
Nghe thấy lời này của Thiên Linh Lung, Vũ Tam Gia nhếch miệng cười: “Không hổ là một trái tim Linh Lung, quả nhiên thông minh, nhưng thông minh cũng vô ích”.