Từng luồng ánh sáng được phóng thích ra.
Kiếm từ trên trời giáng xuống, ánh kiếm thậm chí còn tạo ra một vệt đuôi từ trên không trung quét ngang xuống.
Khanh...
Tiếng leng keng kịch liệt lúc này vang lên.
Giờ khắc này, một làn sóng sức mạnh to lớn tản ra bốn phía.
Tất cả mọi người đều tái mặt, rút lui.
Tí tách...
Trong lúc đó, tiếng tí tách vang lên.
Nhật Nguyệt Hành đứng tại chỗ, hai tay cầm kiếm chỉ xuống đất.
Giờ phút này, hắn ta đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
"Hành Nhi..."
Nhật Nguyệt Tùng thấy cảnh này, trong lòng lướt qua một suy nghĩ không tốt.
Có điều, Nhật Nguyệt Hành vẫn không nhúc nhích như cũ.
Tần Ninh giờ phút này bứt ra mà quay về.
"Nói rồi mà... thật sự không muốn động thủ với ngươi".
"Trừ phi công kích của ngươi có thể vượt qua cực hạn của Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn..."
"Nhưng hiện tại xem ra hiển nhiên là không có..."
Một tiếng ầm vang lên.
Nhật Nguyệt Hành lúc này ngã xuống.
Từ mi tâm đến rốn có một vết kiếm chia đôi cơ thể hắn ta.
Cảnh tượng quỷ dị đó làm người ta cho rằng một kiếm của Nhật Nguyệt Hành không chém vào người Tần Ninh mà lại chém vào chính mình.
Cảnh này khiến tất cả sợ ngây người.
"Tần Ninh, bản tọa muốn ngươi phải chết".
Nhật Nguyệt Tùng giờ phút này rít lên.
"Ngươi vẫn nên cân nhắc xem mình có thể sống sót được hay không đã!"
Một tiếng cười nhạo vang lên.
Chín cái đầu của Cửu Anh giờ phút này cùng nhau nổ bắn ra.
Nhật Nguyệt Tùng quát khẽ một tiếng: "Nhật Nguyệt Thương, Nhật Nguyệt Hàm, giết kẻ này".
Nhật Nguyệt Tùng nói xong, lập tức có hai người dẫn theo một nhóm vây giết Tần Ninh.
Nhật Nguyệt Thương cùng Nhật Nguyệt Hàm dẫn đầu có khí tức mạnh mẽ, sau lưng là bốn đường Dương Hải ngưng tụ, một khí tức mạnh mẽ nở rộ.
Linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong!
Giờ khắc này, ngoài hai người tấn công Tần Ninh ra thì còn bốn người.
Bốn người kia cũng là linh cảnh Tụ Dương, người dương thánh.
Cả sáu người vây quanh Tần Ninh.
Trong chớp nhoáng này, ánh mắt Tần Ninh lộ vẻ hung ác nham hiểm.