Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Báo!”  

 

Ngoài cửa, một âm thanh vang lên.  

 

“Tần Ninh đến rồi!”  

 

Nghe thấy vậy, sự lạnh nhạt trên mặt Nhất Kiếm tiên sinh và Lâu Động Thiên đều biến mất không thấy gì nữa.  

 

Thậm chí bàn tay đang cầm chén rượu cũng khẽ run lên.  

 

Nhìn thấy biến hóa của nhau, hai người đều xấu hổ cười một tiếng.  

 

Ngoài miệng thì nói nhẹ nhõm, thế nhưng đáy lòng nào có bình tĩnh như vậy.  

 

“Tới thì tới, gấp gáp cái gì?”  

 

Lâu Động Thiên quát.  

 

Đệ tử tới báo tin kia sững sờ.  

 

Gấp gáp?  

 

Ta không gấp! Là ngài nói Tần Ninh đến thì phải thông báo sớm! Lâu Động Thiên ngừng một chút rồi nói: “Hắn mang theo bao nhiêu người đến?”  

 

“Khởi bẩm lâu chủ, một người!”  

 

“Một người?”  

 

“Không sai, một thiếu niên đi cùng...”, nghe thấy lời này, Lâu Động Thiên và Nhất Kiếm càng kinh ngạc.  

 

Một thiếu niên đi cùng?  

 

Chỉ có một thiếu niên?  

 

Nói đùa cái gì vậy!   

 

“Ngươi chắc chắn chứ?”  

 

“Chắc chắn!”  

 

Giờ phút này Lâu Động Thiên càng không thể hiểu được.  

 

Cái này Tần Ninh, đến cùng muốn làm gì?  

 

Đi một mình tới đây?  

 

Muốn chết phải không!   

 

“Nhất Kiếm tiên sinh, ngươi xem...”, “Có lẽ là chúng ta quá lo lắng?”  

 

Nhất Kiếm tiên sinh không xác định nói: “Có khi Tần Ninh chỉ tìm chúng ta tâm sự?”  

 

Nói xong câu này, ngay cả Nhất Kiếm tiên sinh cũng có chút không tin.  

 

Làm sao có thể! Một mình Tần Ninh tìm bọn họ tâm sự?  

 

Đây là trò đùa sao! Rảnh rỗi quá hả?  

 

Chỉ là giờ phút này, một bóng người dạo bước tới ngoài cửa lớn.  

 

Đông đảo hộ vệ canh gác ở bên ngoài quán rượu Thanh Thành đều vô cùng cẩn thận.  

 

“Nhất Kiếm tiên sinh!”  

 

“Lâu Động Thiên lâu chủ!”  

 

Tần Ninh mỉm cười, nhấc chân đi vào trong quán rượu.  

 

Lúc này đám người xung quanh đều trở nên cẩn thận.  

 

“Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!”  

 

Tần Ninh khách khí chắp tay, mỉm cười nói, giọng điệu vô cùng thân thiết.  

 

Lúc này Lý Huyên ở bên cạnh Tần Ninh lại vô cùng thấp thỏm trong lòng! Không phải đã nói là chỉ đến tâm sự thôi sao?  

 

Sao người của Lôi Hỏa lâu và Nhất Phẩm đường đều như gặp kẻ địch vậy?  

 

Chẳng lẽ tin tức truyền lại bị sai?  

 

Giờ phút này Tần Ninh nhìn về phía hai người, chắp tay cười nói: “Cảm ơn hai vị nể mặt đến chỗ hẹn!”  

 

“Tần công tử khách khí!”  

 

Nhất Kiếm tiên sinh cười ha hả nói: “Tần công tử có thiên phú kinh người, thực lực mạnh mẽ, là thiên tài trong thành Thanh Ma, bây giờ người mà mọi người hay nghĩ đến nhất chính là Tần công tử ngươi!”  

 

Nghe thấy lời này, Lâu Động Thiên ngẩn người.  

 

Mẹ nó! Kịch bản không phải thế! Lúc đầu nói là hai người đều làm mặt lạnh cơ mà, đây là dáng vẻ lạnh mặt của Nhất Kiếm tiên sinh sao?  

 

Lâu Động Thiên cười ha hả nói: “Đúng vậy đúng vậy!”  

 


Ba người ngồi xuống.  

 

Tần Ninh cầm chén rượu lên, nhìn về phía hai người, cười nói: “Uống trước rồi nói!”  

Uống một hơi cạn sạch. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK