“Ngạo, tiến về thành Thiên Giang, chớ chủ quan”.
“Kẻ này buông thả như thế, nói không chừng phía sau còn có người”.
Đông Phương Hoằng dặn dò: “Con là một trong Giang Bắc Tứ Hổ của chúng ta, nếu còn không trấn áp được tên kia thì sẽ không hay đâu”.
“Con trai hiểu rồi”.
Đông Phương Ngạo cung kính khom người, rời khỏi đại sảnh.
Lúc này Đông Phương Hoằng ngồi xuống, thở dài.
“Người đâu!”
Ông ta ra lệnh một tiếng, một bóng người từ bên ngoài đại sảnh bước vào.
“Triệu tập mọi người trong tộc, Tử Hiên Các xuất hiện ở sông Thiên Thượng, thế gia Đông Phương chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút”.
“Rõ!”
Ngay lập tức, bên trong thế gia Đông Phương bắt đầu rung chuyển.
Không chỉ thế gia Đông Phương.
Tất cả các thế lực lớn nhỏ, võ giả cảnh giới Tam Vị, linh cảnh Niết Bàn huyền cảnh Tạo Hóa đều xuất phát về Giang Bắc.
Trong phút chốc, vô số người đã đổ xô về Giang Bắc.
Tần Ninh lại không để những chuyện này ở trong lòng.
Mấy ngày qua, hắn đã luyện chế xong huyền đan Minh Đồng, để Lý Nhàn Ngư nuốt từng viên vào.
Sau khi hoàn toàn dung hợp tiêu hóa, cuối cùng tai họa mở ra đạo thứ nhất của mắt Vãng Sinh cũng coi như hoàn toàn thanh trừ.
Tần Ninh nhân cơ hội này để dạy bảo Lý Nhàn Ngư côn pháp.
Thật ra cũng không hoàn toàn là côn pháp.
Vãng Sinh Côn được ngưng tụ từ gỗ thần Thiên Du.
Có linh khí mạnh mẽ dung hợp, lực phát ra càng mạnh.
Là côn, cũng giống như kiếm.
Cho nên Tần Ninh phải tốn không ít công sức để chế tạo ra một bộ côn pháp độc đáo dành riêng cho Lý Nhàn Ngư.
Hôm đó, sau khi Lý Nhàn Ngư kết thúc tu hành ở phòng luyện võ Vạn Thiên Các, liền trở về phòng mình.
Trong nháy mắt bước vào căn phòng, một luồng khí lạnh bỗng nhiên bắn ra.
Lý Nhàn Ngư chỉ cảm thấy cơ thể cứng ngắc.
Dần dà khí lạnh kia đã hóa thành nước chảy, khiến cho cả phòng mịt mờ hơi nước.
Lý Nhàn Ngư dáo dác nhìn quanh căn phòng.
Mấy ngày qua sư tôn dạy bảo hắn ta côn pháp, rồi lại tu hành một mình.
Chỉ là trạng thái tu hành này rất kì lạ.