“Ấy…”
“Bây giờ Viên Viên cũng là Thiên Thánh cửu phẩm, Thanh Vân là Thiên Thánh thất phẩm, chỉ có ngươi là sốt ruột nhất!”
Thạch Cảm Đương không nhịn được vò đầu nói: “Con có thể không rốt suột sao…”
“Bọn họ lợi hại biết bao, Diệp sư mẫu có thiên phú cao, bây giờ Vân sư mẫu cũng là Thánh Vương rồi, Dương Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh, nói không chừng ngày nào đó bỗng nhiên nhảy vọt, chỉ có con… một tên phàm phu tục tử”.
Tần Ninh nghe thấy lời này lại quát nói: “Ăn nói linh tinh”.
“Ngươi dùng thể phàm tu được ra chiến khí, dùng chiến đấu để tăng cấp, hiểu chưa? Con đường võ đạo sẽ có hàng trăm hàng ngàn chuyện kỳ lạ xảy ra, ngươi phải giữ tâm nguyện thuở ban đầu của mình”.
Dùng chiến đấu để tăng cấp!
Thạch Cảm Đương vò đầu nói: “Con hiểu, con luôn là người không sợ chết nhất, thích nhất là chiến đấu, nhưng tốc độ không đủ nhanh”.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại nghiêm túc nói: “Dùng chiến đấu để tăng cấp, chú trọng vào việc tìm được con đường của mình”.
“Bây giờ có phải ngươi vẫn nghĩ vậy không?”
“Ngươi muốn để ta giúp ngươi tìm con đường, hoặc là nói đẩy ngươi tiến lên từng bước, trở thành kẻ vô địch?”
Thạch Cảm Đương ngẩn người, sau đó nghiêm túc nói: “Con muốn để sư tôn thúc đẩy con!”
“Xéo đi!”
Lúc này mọi người tiếp tục xuất phát.
Nhưng lần này tâm tính của mọi người đã hoàn toàn khác.
Hạo Thiên coi như tiến thêm một bước hướng về Thánh Hoàng.
Y Linh Chỉ cũng là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.
Thêm sáu vị Thánh Vương Tề Phi Vân, U Hồn Thiên.
Và ba người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Vân Sương Nhi.
Trong đội ngũ, tính riêng Thánh Vương đã có mười một người.
Với thực lực này, nếu có gặp đội quân mấy phương truyền thừa Thánh cảnh thì bọn họ cũng không cần lo lắng.
Trên đường, Tần Ninh lại đi trước dẫn dắt cả đội, mọi người cũng đều thận trọng.
Mặc dù có Tần Ninh bên cạnh, nhưng dù sao nơi này cũng là tế đàn Vong Giả, nếu không thận trọng có thể vẫn sẽ bị chôn thân tại đây.
Mọi người càng đi về phía trước, càng thấy có mùi máu tanh truyền đến.