“Thứ sợ chết!”
Khánh Húc lúc này giễu cợt nói: “Hoang Phi Mậu, ta thấy Hoang gia các ngươi, từ sau khi tôn giả Đại Hoang chết, thì đều trở nên rụt rè sợ hãi, không có chút phong thái nào!”
“Lệ Việt khinh người quá đáng chỗ nào? Coi như bắt nạt mấy tên này, thì Lệ Hằng cũng không đáng phải chết?”
“Ngươi không quan tâm, thì để ta!”
Khánh Húc hừ nói: “Ta và Lệ Việt đều là con cháu thất Vương, năm đó thất Vương đoàn kết một lòng. Hiện nay Khánh gia và Lệ gia ta có quan hệ cũng rất tốt, không đáng cười như ngươi...”
Lệ Việt nhìn Hoang Phi Mậu cùng Hoang Thanh Thanh, sắc mặt cũng lạnh đi, hừ một tiếng, không nói thêm nữa.
Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh quá mức cẩn thận, lần này trở về, hắn ta phải bẩm báo với với gia tộc, ngày sau nên duy trì khoảng cách với Hoang gia thì hơn.
“Khánh Húc, ngươi giúp ta ngăn chặn Thiên Đạo Nhất, còn Tần Ninh kia để ta đích thân đối phó”.
Lệ Việt lúc này hừ nói.
Khánh Húc vẫy tay, tức thì có một thân ảnh đi ra, cả người che giấu hơi thở, nhưng không khó nhìn ra là cảnh giới Hóa Thần.
Lúc này, mọi chuyện trở nên phức tạp hẳn.
Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh cũng không biết nên làm gì cho phải.
Hoang gia với Lệ gia giao hảo, nhưng lần này Tần Ninh thật sự không đơn giản.
Hoang Phi Mậu thân là người ưu tú trong lớp trẻ của Hoang gia, hắn ta tin tưởng trực giác của mình.
Nhưng rất rõ ràng là, Lệ Việt và Khánh Húc đều là con cháu của thất Vương, từ nhỏ đã được dạy dỗ về uy danh của tổ tiên, cho nên đều coi Tần Ninh là một nhân vật nhỏ hèn mọn.
“Thương nghị xong chưa?”
Nhìn khí thế hung hăng của hai người lúc này, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Năm đó Lệ Vương nghiêm khắc, Khánh Vương rộng lượng, nhưng không ngờ con cháu lại thành ra thế này”.
“Vốn dĩ ta đã rất khó chịu với con cháu của tam Hoàng thất Vương rồi, các ngươi còn một mực đòi chết, gây hấn với công tử ta”.
Hắn thật sự rất khó chịu với tam Hoàng thất Vương.
Nếu như hắn không quay về lần nữa, có lẽ huyết thống Minh gia sẽ biến mất hoàn toàn trên Cửu U đại lục trong vòng trăm năm nữa.
Cho nên, nhìn thấy con cháu của tam Hoàng thất Vương, hắn thực sự khó chịu.
“Quả nhiên là mồm miệng sắc bén”.