Liền sau đó, Tần Ninh lên tiếng.
Ừm?
Được?
Đám người Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà, Linh Vũ Lương đều nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt hiếu kỳ.
“Nhưng… phải thả người trước đã!”
Tần Ninh nói thẳng: “Giao ba người Ôn Hiến Chi, Hạo Thiên, Y Linh Chỉ cho ta!”
Lời vừa được nói ra, Mặc Vân Diên cười nói: “Vậy thì không được!”
“Bây giờ thả ngươi, ngươi lật lọng, trở mặt với chúng ta, chúng ta không chịu thiệt đâu…”
“Đã như vậy…”
Tần Ninh ngập ngừng rồi nói tiếp: “Làm sao ta chắc chắn các người đã giết ba người họ hay chưa? Mượn cớ này để lừa ta thì sao?”
Vừa dứt lời, mấy người đều cau mày.
“Không thể giao hết cho ngươi, nhưng… giao cho ngươi hai người trước, không thành vấn đề”.
“Thiên Chấn Thương…”
“Việc này…”
Lúc này Mặc Vân Diễn vội vàng nói: “Nếu như vậy, làm sao chúng ta…”
“Không sao!”
Lúc này Thiên Chấn Thương nắm chắc phần trắng, truyền âm nói: “Giao cho hắn thì đã làm sao? Chúng ta hợp tác với Ma tộc cũng là bảo hổ lột da, Ôn Hiến Chi đó… không ở trong tay chúng ta, chẳng lẽ Tần Ninh còn có thể không mở ra?”
Vừa dứt lời, sắc mặt mấy người đều nghiêm lạnh.
“Nếu ngươi muốn vậy thì cũng được, dù sao hai người đó đã bị phế hoàn toàn rồi!”
“Ừm!”
“Không hẳn là không thể!”
Mấy người đều gật đầu.
“Tần Ninh, ngươi phải nhớ lời ngươi nói đấy”.
Thiên Chấn Thương vừa nói xong liền vung bàn tay.
Lúc này trước người lão ta xuất hiện hai viên trân châu.