Đó là một người phụ nữ ước chừng ba bốn mươi tuổi.
Người này mặc váy lụa lưu ly, không tô son điểm phấn nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp vô cùng, dù nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng chắc chắn lúc còn trẻ cũng là một mỹ nữ khuynh thành.
"Như Thị, sao nàng lại tới đây vậy?"
Nguyên Mậu Phong giờ phút này thay đổi sắc mặt.
"Nguyên Mậu Phong, nếu ta không đến thì bao giờ ta mới được biết chuyện con gái bảo bối của ta bị độc hả! Chàng cho là người làm mẹ như ta chỉ để trưng thôi à?"
Giờ khắc này, Tần Ninh nhạy cảm phát hiện.
Nguyên Mậu Phong có chút kính sợ với người phụ nữ này, những người khác cũng y hệt như thế.
Mẹ của Nguyên Thanh Hạm?
"Vị tiểu huynh đệ này!"
Liễu Như Thị giờ phút này đi lên phía trước, nhìn Tần Ninh, miễn cưỡng cười nói: "Ta xin giao con gái cho ngươi, hy vọng ngươi có thể cứu mạng của con gái ta. Liễu Như Thị ta nhất định sẽ báo đáp".
"Nhưng nếu như ngươi không cứu được, Liễu Như Thị ta đây... nhất định sẽ làm cho ngươi còn đau khổ hơn cả chết”.
Tần Ninh nghe vậy, chỉ cảm thấy tâm trí run lên.
Cũng không phải là bị dọa.
Chỉ là trước một giây trước còn có chút mang ơn, một giây sau lại đột nhiên trở mặt.
Người này… rất mạnh.
Khó trách đám người Nguyên Mậu Phong đều tái mặt khi Liễu Như Thị xuất hiện.
Tần Ninh lúc này tiến vào màn che.
Cho Nguyên Thanh Hạm uống đan dược.
Liễu Như Thị lúc này cũng đi theo vào.
Nhìn thấy con gái mình lúc này, Liễu Như Thị tái mặt, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Không chữa khỏi thì hỏi tội Tần Ninh cũng không muộn.
Nguyên Thanh Hạm nuốt đan dược vào thì vẻ tái nhợt của nàng ta cũng giảm bớt mấy phần.
Thời gian trôi qua, sức mạnh trong cơ thể Nguyên Thanh Hạm bắt đầu khôi phục.
Nhưng bên trên ngân châm lại xuất hiện từng vệt máu màu đen.
Tần Ninh cấp tốc rút ra từng cây ngân châm.
Ngay sau đó lại tiếp tục cắm ngân châm vào.
Không bao lâu, trên ngân châm lại xuất hiện máu đen.
Tần Ninh tiếp tục rút ra, cắm vào, máu đen xuất hiện lần nữa.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Dần dần, tốc độ máu đen xuất hiện chậm đi rất nhiều.
Một đêm thoáng cái đã qua.
Sáng sớm hôm sau, máu đen cuối cùng cũng biến mất.
Tần Ninh lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra.
Liễu Như Thị ở bên cạnh một bên một đêm cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tần công tử..."
Liễu Như Thị đã thay đổi xưng hô.
Bà ta có thể nhìn ra được, một đêm này, Tần Ninh toàn tâm toàn ý trị liệu cho Nguyên Thanh Hạm, không làm loạn ở nơi nào.
"Được rồi đấy!"
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Lát nữa nàng ta sẽ tỉnh lại, đừng cho ăn gì vội, cứ để cho bụng rỗng mấy hôm. Một tháng tiếp theo, ta sẽ giúp nàng ta thi triển châm thuật, cam đoan độc tố sẽ hoàn toàn biến mất!"
"Tốt, tốt!"
Tần Ninh vươn tay ra đặt lên cổ Nguyên Thanh Hạm, tra xét rõ ràng.
Một đêm vất vả, tâm thần hao tổn rất lớn. Tần Ninh hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi một phen.
Giờ khắc này, Tần Ninh tâm thần khẽ nhúc nhích, tìm kiếm khí tức của Nguyên Thanh Hạm.
Đúng là đã ổn định lại.
Tần Ninh vừa muốn buông tay ra.
Giai nhân trên giường lại mở mắt.
Một đôi mắt sạch sẽ trong suốt nhìn Tần Ninh.
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
"A..."
Gian phòng lập tức truyền đến một tiếng thét chói tai làm lòng người run rẩy...