Bốn ngàn vạn!
Điên rồi!
Chỉ nhìn thấy người ra giá mặc một bộ đồ xanh, ngồi thẳng trong đoàn người, ánh mắt bình tĩnh.
Đôi mắt kia ẩn chứa sự ôn hòa nhàn nhạt, giọng nói càng tràn đầy từ tính.
Ngồi ở nguyên một chỗ nhưng vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Phảng phất như là một viên kim cương không thể không nhìn vào.
"Bốn ngàn vạn!"
Lý Thanh Thần giờ phút này hưng phấn nói: "Có cao hơn nữa không?"
Giờ khắc này, mấy người Thôi Huyễn cười.
Không sai.
Bọn họ mua không được.
Tần Ninh cũng đừng nghĩ mua được.
"Đúng là núi cao càng có núi cao hơn".
Tần Ninh cười nói: "Đống đất nhỏ các ngươi cũng đừng tự tìm xấu hổ làm gì".
"Ngươi..."
Thôi Huyễn giờ phút này trong lòng kìm nén một mồi lửa giận.
Tần Ninh quá ghê tởm.
Cái đồ khốn kiếp này!
Rốt cuộc hắn lấy đâu ra mà nhiều tiền như vậy?
Mà giờ khắc này, Tống Nguyên cùng La Anh lại càng kinh ngạc trong lòng.
Trước đó bọn họ nhìn thấy Tần Ninh trong khu vực đào bảo vật.
Chẳng lẽ cái tên này thật sự đào ra được đồ tốt ở khu đó sao?
Nhưng cũng không thể có giá trị hơn trăm triệu được?
Nếu thật là đơn giản như vậy thì mọi người còn liều mạng kiếm tiền tu luyện làm gì?
Đều đến khu đào bảo vật mà tìm là được.
"Năm ngàn vạn!"
Tần Ninh giờ phút này từ từ nói.
Người này vừa mở miệng, mấy người bên cạnh lập tức hướng phía bốn phía chen lấn.
Thanh Dương Linh Tử!
Cái danh hiệu này cũng không xa lạ gì.