Đây mới là dáng vẻ mà một tông môn nên có chứ.
Tần Ninh cũng cảm thán.
Thanh Vân tông ngày trước quá trầm lặng, các đệ tử chỉ nghĩ làm sao để thoát khỏi đây chứ không nỗ lực tu hành.
Mà lúc này, vì có đám cưới với Thiên Đạo lâu mà bọn họ cảm giác như tìm thấy được chỗ dựa, sau này Thanh Vân tông sẽ không lo phải xuống dốc nữa.
Cho nên bọn họ càng có lòng tin.
Nhưng thực tế, ai là chỗ dựa của ai còn chưa chắc.
Trong mắt người ngoài, Thanh Vân tông là chiếm được một lợi ích to lớn, nhưng Tần Ninh cũng hiểu được sính lễ của mình dù không có một viên linh thạch nào, nhưng còn trân quý hơn cả hàng triệu linh thạch.
“Vậy cũng tốt, lễ cưới đệ tử cấp cao nhất của đệ tử Thanh Vân tông ta đương nhiên cũng phải làm cho ra nhẽ”.
Tần Ninh gật đầu, tiện đà xoay người nói: “Ngày mai kết hôn, Thiên Đạo lâu đưa đội ngũ đưa dâu đến thì có thể bắt đầu hôn lễ, lần này chúng ta không cần phát thiệp mời, ai thích đến thì đến, không ép buộc!”
Đại trưởng lão chắp tay đáp.
Tần Ninh lên đỉnh Huyền Trần, ngồi ở trong đình nghỉ mát, thật lâu không lên tiếng.
Sao đó, hắn gõ rùa đá ở bên cạnh đình, nói: “Lão U Quỷ, tỉnh lại đi!”
“Đại Đế, có chuyện gì vậy ạ?”
Rùa đá kia mở mắt, cung kính nói: “Lão hủ vẫn luôn ở đây, không dám ngủ ạ”.
“Có lẽ mấy ngày nữa, tên nhóc U Động Thiên tông chủ U Minh Tông của các ông đến đấy, lúc ấy ông nói chuyện với người ta đi”.
“U Động Thiên?”
U Phần Thiên ngơ ngác gật đầu.
“Tên đó chắc gặp vấn đề trong tu vi, U Minh quyết của U Minh Tông các ông vốn đã có chỗ thiếu hụt, mà suốt ngày phong làm chí bảo, ta cũng lười nói các ông”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Vấn đề ông tránh được năm đó, vừa hay có thể chỉ điểm cho ông ta”.
“Vâng!”
U Phần Thiên cung kính đáp.
Có lẽ Tần Ninh có suy tính của mình, hắn không nói thì lão ta cũng không hỏi là tốt nhất.