Nhưng sắc mặt của Giang Du Văn lúc này cũng thay đổi mấy lần.
Thật ra ông ta không hề biết ba người này là ai, khi Tần Ninh bóc khăn che mặt của họ ra thì ông ta mới rõ.
Nguyên tiên sinh hóa ra là Võ Xương Nguyên.
Đây gần như là chuyện không thể tin nổi.
Võ gia, Thần gia, Phụng gia định làm gì đây?
Tan rã Giang gia?
Mặc dù ông ta căm hận Giang Du Khải, nhưng không hề muốn hủy diệt Giang gia.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về ba người Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy.
“Trừ phi... chuyện này không phải là đám Thánh Hoàng các ngươi có thể mưu đồ được. Sau lưng sẽ có liên quan đến hạch tâm của gia tộc các ngươi, đến trưởng tộc của các ngươi, đến thái thượng tộc lão, thậm chí... đến Võ Hi, Thần Hiên và Phụng Thiên Tồn!”
Võ Hi!
Thần Hiên!
Phụng Thiên Tồn!
Ba người này chính là trưởng tộc của Võ gia, Thần gia, Phụng gia ngày xưa và là một trong ba đường chủ của Võ Môn, càng là lão tổ của ba tộc.
Tần Ninh lúc này ngồi trên một phiến đá vụn, nhìn ba người, thì thầm: “Đúng rồi...”
“Nếu không có sự gật đầu của ba lão tổ thì đám Thánh Hoàng các ngươi dù có trợ giúp được Giang Du Văn quật ngã Giang Du Khải thì sao nữa? Cũng chỉ khiến cho Giang gia nội đấu mà thôi. Nhưng có ba vị thái thượng Thánh Tôn cùng lão tổ Giang Vũ thì Giang gia sẽ không ngã, Võ Môn cũng sẽ không để cho Giang gia sụp đổ”.
“Chỉ có ba vị lão tổ đồng ý cho các ngươi hành động, tấn công thiên kiêu tuổi trẻ của Giang gia, làm suy yếu thực lực của Giang gia là vì sao chứ?”
“Vì muốn nhấn chìm Giang gia”.
Lúc này, lời của Tần Ninh đã làm mấy người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y chấn động.
Nhưng ba người Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy còn sốc hơn cả.
Tại sao... Tần Ninh lại biết!
Phỏng đoán?
Nhưng sao mà suy đoán ra nổi chứ?
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy nói: “Như vậy thì ta cũng hiểu rồi. Dùng nhỏ dòm lớn, các ngươi động thủ là đại diện cho kế hoạch của tam tộc. Võ Hi, Thần Hiên, Phụng Thiên Tồn muốn thôn tính Giang gia, Võ Môn chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên sẽ phải động đến binh đao”.
“Tam đại gia tộc đã chuẩn bị xong quyết định vạch mặt với Võ Môn rồi, đúng không?”
Câu “đúng không” mang theo ba phần cay đắng, ba phần bất lực, bốn phần phẫn nộ.
“Vậy sẽ là khi nào đây?”
Tần Ninh nói tiếp: “Khi tổ chức Đại Võ Tài sao? Thánh Đế Diệp Nam Hiên không có mặt, Võ Hi, Thần Hiên, Phụng Thiên Tồn thì sẽ có Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến ngăn lại, cho nên ít nhất một trong hai bên Khúc gia cùng Đường gia sẽ tham gia cùng các người”.
“Đường Trung Hoài có thiên phú về thánh trận, trước kia Cuồng Võ Thiên Đế đã khai quật tiềm lực của kẻ này, đám võ giả thiết lập đại trận chắc là người của Đường gia hả?”
Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y nghe vậy, lập tức lao ra ngoài.
Không bao lâu sau, cả hai quay lại, sắc mặt khó coi.
“Có võ giả của Đường gia”.
Tần Ninh gật đầu nói: “Vậy thì đúng rồi, các ngươi rất cẩn thận, không dễ dàng dùng người của mình, nhưng lần này cho là có thể giết chết năm người chúng ta nên mới đích thân ra mặt. Hơn nữa, để đảm bảo an toàn thì có vẻ là một nhân vật lớn của tứ đại gia tộc đã tới Giang gia, hòng lôi kéo sự chú ý của Giang gia”.
Lúc này, ba người Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy đã tái mét mặt mày.
Lần này không phải vì đau mà là vì lời suy đoán của Tần Ninh.
Kẻ này rốt cuộc là ai, vì sao lại biết rõ đến thế?
“Tại sao vậy?”
Tần Ninh nhìn ba người, không hiểu: “Chẳng lẽ là Diệp Nam Hiên những năm qua bạc đãi Võ gia, Thần gia, Phụng gia, Đường gia các ngươi sao?”