Mạnh Ngọc chắp tay nói: “Thành Thanh Đế!”
Khi mọi người đến phía dưới tường thành thì mới cảm nhận được sự áp bách mà cửa thành uy võ cùng tường thành cao lớn đem lại.
Uy vũ bất phàm, bễ nghễ thiên hạ.
Khí thế này bắn ra từ trong tòa thành cổ, không thể không nói rất khiến người ta rung động.
Ba chữ thành Thanh Đế to lớn tuy đã để từ lâu nhưng vẫn rất mới, lộ ra vẻ trang trọng thần thánh.
Mà lúc này, mấy chục người từ trong thành đi ra.
Người đứng đầu mặc áo bào đen như mực, chính là Lý Huyền Đạo.
“Sư tôn!”
Lý Huyền Đạo đích tân đi ra đón, thấy Tần Ninh vẫn an toàn thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thành Thanh Đế!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Thanh Tiêu Đại Đế, thành Thanh Đế...”
Lý Huyền Đạo lúc này đi lên bên cạnh Tần Ninh, nói: “Sư tôn, nơi này có lẽ là thiên cung Thanh Đế mà Thanh Tiêu Đại Đế năm đó sáng tạo”.
“Dưới trướng Thanh Tiêu Đại Đế có bốn vị Thánh Đế, thanh danh hiển hách, đều có thực lực Thiên Thánh Đế”.
“Mà bản thân Thanh Tiêu Đại Đế cũng có thể đã vượt qua cả thực lực của Thánh Nhân rồi...”
Tần Ninh cười nói: “Xem ra những ngày này ngươi tìm hiểu được không ít tin tức”.
“Hóa ra là sư tôn cũng biết”.
Lý Huyền Đạo nói tiếp: “Nhưng thành Thanh Đế này kết nối với dãy núi phía sau, bất kể là thành trì hay dãy núi thì đều tràn ngập nguy cơ, bây giờ rất nhiều người đã phát hiện nơi này và chạy tới...”
“Người của Huyết Tông đến chưa?”
Ôn Hiến Chi hỏi.
“Huyết Tông? Ta không thấy...”
Lý Huyền Đạo tò mò hỏi: “Sao vậy? Đang yên đang lành tự nhiên lại nhắc đến Huyết Tông làm gì?”
Ôn Hiến Chi hừ nói: “Đám khốn kiếp của Huyết Tông muốn giết chúng ta diệt khẩu, sư tôn giao thủ với Huyết Hồng, chém đứt một tay của ông ta, nhưng cũng bị vết thương của bản thân cắn ngược, bây giờ còn chưa khỏi”.