“Đi thôi!”
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía mấy người, giậm chân đi.
Nguyên Hoàng cung bay về phía đại lục Trung Lan, bay về phía Thanh Ninh các! Hôm nay nhất định phải đánh một trận.
Cuộc chiến nhuộm máu trời đất!
Thanh Ninh các, vùng đất Trung Lan đại lục Thương Lan.
Lúc này trên bầu trời Thanh Ninh các trở nên mờ mịt.
Giống như một màn trời từ trên trời hạ xuống, bao phủ toàn bộ Thanh Ninh các.
Từng thân ảnh lúc này ngẩng đầu nhìn trời.
Thanh Ninh điện! Đại điện nghị sự của Thanh Ninh các.
Cha con ba người Dương Thanh Vân, Dương Phong Thiên, Dương Phong Vân.
Cùng với bốn vị phó các chủ Đinh Văn Bác, Hà Cửu Minh, Uông Chính Thiên, Nhiếp Sĩ Trung, bao gồm cả mười người Thanh Vân Vệ bất ngờ đứng trong hàng.
Dương Thanh Vân mặc bộ trường sam xanh, đứng chắp tay nhìn về phía ngoài điện.
“Nên tới, dù sao cũng sẽ tới!”
Dương Thanh Vân nhàn nhạt nói: “Tám vạn năm trước bọn chúng chính là như vậy, vây giết đại ca Lý Nhất Phong, đến bây giờ lại muốn đối với ta như vậy!”
“Chư vị, Thanh Ninh các ta đứng ngạo nghễ ở Trung Lan mấy vạn năm, được tôn là một trong lục đại bá chủ, không phải con hổ giấy!”
“Lần này đến bao nhiêu người thì để bọn họ không thể về bấy nhiêu người”.
“Cũng nên để người đời nhìn xem thực lực của Thanh Ninh các ta!”
Lời Dương Thanh Vân vừa dứt, trong đại điện từng thân ảnh cho thấy khí tức mạnh mẽ.
Tứ đại phó các chủ lúc này căn bản không phải khí tức Thiên Nhân, mà là… Vương Giả!
“Đinh Văn Bác, Hà Cửu Minh, Uông Chính Thiên, Nhiếp Sĩ Trung, bốn người các ngươi dẫn võ giả Thiên Nhân Thanh Ninh các trấn thủ bốn cửa!”
“Dương Phong Thiên, Dương Phong Vân, hai người các con phối hợp tác chiến tứ phương”.
“Dương Thanh Vân ở Thanh Ninh điện, ngược lại muốn xem xem lần này Thiên Đế các chuẩn bị sử dụng số lượng lớn bao nhiêu!”
Dương Thanh Vân giọng điệu bình tĩnh.
Thanh Ninh các, thân là một trong các bá chủ, há sẽ có bề ngoài đơn giản như vậy?
Vương Giả! Sao có thể chỉ có một mình Dương Thanh Vân?
Tám vạn năm qua ông ta cẩn trọng bảo vệ Thanh Ninh các, chính là vì chờ đợi Tần Ninh trở về.
Bây giờ, sư phụ trở lại rồi.
Thanh Ninh các không cần phải che giấu nanh vuốt của mình.
Là thời điểm cho thấy chỗ kinh khủng của mình.
Để cho những người đó nhìn thấy Thanh Ninh các không phải dựa vào tục danh đồ đệ của Cửu U Đại Đế, trở thành một trong lục đại bá chủ đại lục Vạn Thiên.
Mà là bằng... thực lực! Ánh mắt Dương Thanh Vân lạnh lẽo, lại nói: “Thông báo cho tam huynh đệ Vương Thông, Vương Lãng, Vương Phong thề chết bảo vệ thông đạo tâm trái đất, nếu có một chiến sĩ Ma tộc của nhất tộc Luyện Ngục Ma thông qua địa đạo lên mặt đất thì ta chém ba người bọn chúng”.
“Rõ!”
Dương Thanh Vân lúc này ý chí hăng hái.
Thật sự tưởng rằng Dương Thanh Vân là bùn nặn sao?
Vương Giả là chí tôn Vạn Giới, Thanh Ninh các của ông ta có.
Trước kia không xuất hiện là vì khiêm tốn, khiêm tốn chờ đợi Tần Ninh trở về.
Mà lần này không cần phải khiêm tốn.
Tần Ninh đã trở về, thực lực nên cho thấy thì cũng nên xuất hiện.
Mà lần này, đánh tới cửa nhà không cần phải ẩn núp.
“Sở Mộng Lâm, Sở Thanh Phong, hai người các ngươi chuẩn bị tiếp viện bốn vị phó Các chủ đi”.
“Rõ!”
Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong từ năm Tần Ninh vẫn còn ở đây thì luôn đi theo ông ta, có thể nói là cánh tay phải cánh tay trái.
Khí tức trong cơ thể hai người lại là cấp bậc cảnh giới Vương Giả.
Tam huynh đệ Vương Thông, Vương Lãng, Vương Phong trấn thủ thông đạo mấy vạn năm, sớm đã xưng Vương, họ vẫn luôn bảo vệ trong địa đạo.
Cộng thêm Dương Thanh Vân.
Thanh Ninh các ước chừng mười vị Vương Giả.
Đây chính là bí mật của thế lực bá chủ.
Ngày thường cũng sẽ không ai bày ra.
Nhưng bây giờ ẩn núp không có ý nghĩa! Bảy vị Vương Giả trấn giữ mặt đất.
Ba vị Vương Giả trấn thủ thông đạo.
Thiên Đế các, tới đi! Lần này mọi người nhìn xem rốt cuộc ai cứng rắn hơn!
Ầm… Đất kêu đùng đoàng, từng đường khí tức mạnh mẽ từ trên màn trời hạ xuống.
Cảnh này đã từng lặp đi lặp lại trong đầu Dương Thanh Vân vô số lần.
Lý Nhất Phong năm đó chính là bị người ta giết hại như vậy?
Vương trận thiên địa vây Vương Giả.
Mười vị Vương Giả ra tay chém chết Lý Nhất Phong.
Lý Nhất Phong thời điểm đó chắc hẳn đã tuyệt vọng đến nhường nào, Cửu U Đại Đế có quan hệ mật thiết với Phong Vương, tình như cha con, cũng vừa là thầy vừa là bạn.
Mà Dương Thanh Vân ông ta lại coi Lý Nhất Phong là anh em.
Ông ta khi đó hận bản thân không có tài cán gì.
Nhưng bây giờ.
Không giống ngày xưa! Thanh Ninh các chu vi ngàn dặm bị đại trận bao trùm.
Một mảng trời đất này cho dù sụp đổ cũng không ai nhận ra được.
Đây là chuẩn bị của Thiên Đế các, trực tiếp diệt Thanh Ninh các, dẫn Luyện Ngục Ma nhất tộc lên mặt đất.
Vương trận này cũng không phải một ngày hai ngày, một năm hai năm có thể dựng xây xong.
Có thể qua mắt được thăm dò của Thanh Ninh các, ở vùng đất chu vi ngàn dặm bắt đầu bố trí vương trận.
Thiên Đế các ẩn giấu quá kĩ.
“Thiên Đế các đặc biệt đến thăm! Dương các chủ, lâu ngày không gặp!”
Một giọng nói lạnh nhạt lúc này từ trên trời hạ xuống, rơi vào trong tai mọi người.
Một thân ảnh kia giống như thần chỉ từ trên trời giáng xuống, người mặc trường sam khoác trường bào, mặt đeo bịt đen, đôi mắt vô cùng có thần.
Ông ta đứng yên ở trên không, giữa trời đất mịt mù, giống như… ông ta chính là thần!
“Giả thần giả quỷ!”, Dương Thanh Vân giễu cợt nói: “Các hạ, tự giới thiệu đi!”
“Lý tiên sinh của Thiên Đế các!”
Người đàn ông mặc bộ trường sam, không có gió cũng tự động trôi dạt xuất thần.
Dương Thanh Vân lúc này bước chân ra, đi được mấy bước đã đến giữa bầu trời.
Một thân khí tức cường đại giải phóng.
Ông ta xưng Vương đã lâu, nhưng không phải danh tiếng đơn giản là các chủ của Thanh Ninh các như vậy.
“Lý tiên sinh?”
Dương Thanh Vân cười cười nói: “Nghe đại danh đã lâu, Thanh Ninh các ta đã điều tra rất nhiều về Thiên Đế các, luôn biết rằng bên cạnh các chủ Thiên Đế các có một vị Lý tiên sinh, thực lực cường đại, là người giỏi về quỷ đạo!”
“Chỉ là hôm nay Lý tiên sinh đích thân tới, không nỡ lộ mặt sao?”
“Vẻ bề ngoài chẳng qua chỉ là thủ đoạn phàm phu tục tử để nhớ mặt quen biết đối phương thôi, Dương các chủ hôm nay muốn nhớ tại hạ thì rất đơn giản”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Thanh Vân lạnh lùng.
“Đế Lâm Thiên xem thường Dương mỗ ta như vậy sao? Hao phí thủ đoạn này, không nỡ đích thân ra tay?”
“Các chủ đại nhân còn có chuyện quan trọng phải làm, Lý mỗ đích thân tới, Dương các chủ có thể đối phó đi rồi hãy nói!”
Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân cười một tiếng.
“Lý tiên sinh quả nhiên hạng người tự tin”.
“Cũng không phải là tự tin”.
Lý tiên sinh cười một tiếng.
“Thật ra thì Dương các chủ cũng không phải thực lực đỉnh phong, nếu Dương các chủ chính là cảnh giới đỉnh phong thì kẻ hèn này cho dù thêm cả các chủ đích thân tới, chưa chắc có thể giết”.
“Nhưng Dương các chủ thực sự không phải là thực lực đỉnh phong, kẻ hèn tự nhận là có thể đối phó”.
Nghe thấy lời này, hai mắt Dương Thanh Vân nhìn chằm chằm Lý tiên sinh.
“Diệp Vương!”
“Hiện thân gặp mặt đi!”
Lời Lý tiên sinh vừa dứt, hai thân ảnh đi ra.