Đó là linh thú cấp chín đấy, hầm lên ăn... có phí của trời quá không?
“Tần... Tần Ninh!”
Hạ Phưởng Kiệt lúc này lắp bắp.
“Ta chỉ đến để đòi lại Cửu Hoang chiến xa thôi, ngươi... có đưa hay không?”
“Đưa, ta nói chuyện đáng tin, đương nhiên là đưa”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Nhưng ngươi làm bảng hiệu Tần phủ rơi rồi đó, tính sao đây?”
“Ta đền lại ngươi một cái!”
“Đền? Đó là đương nhiên!”
Tần Ninh từ từ nói: “Đem bảng hiệu treo lại, lệch một tấc nào ta chặt tay ngươi!”
“Ninh nhi...”
Tần Thương Sinh lúc này không khỏi nói: “Hắn ta dù sao cũng là hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ, bỏ qua đi...”
“Cha, việc này không thể bỏ qua như vậy được!”
“Cổ quốc Đại Hạ thì làm sao? Tần gia ta càng không cho phép bất kỳ ai bắt nạt!”
“Ngươi có treo không?”
Tần Ninh trừng mắt, Hạ Phưởng Kiệt tức thì sững sờ.
“Ngũ ca, không thể treo, huynh đường đường là ngũ hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ mà lại làm lao động cho một đám nhà quê, truyền ra ngoài thì còn thể thống gì?”
“Không sai, hắn chỉ ngông cuồng thế thôi, phụ hoàng mà đến thì hắn sẽ không dám nữa!”
Hạ Vũ và Hạ Điệp tức tối nói, bộ dáng ta đây công chúa.
Bốp bốp...
Nhất thời, hai tiếng vỗ tay vang lên, khuôn mặt cả hai tức thì xuất hiện hai dấu bàn tay.
“Ngươi dám đánh chúng ta?”
“Điêu dân!”
Bốp bốp...
Hai người vừa nói xong thì lại có thêm hai cái tát nữa vang lên.
Tần Ninh không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, hơn nữa, nhìn hai cô gái này đều chẳng giống hương hay ngọc.
“Có treo không?”
Tần Ninh chỉ nhìn Hạ Phưởng Kiệt.
Tần Ninh nói xong, Hạ Phưởng Kiệt thầm than khổ,
Tần Ninh này rốt cuộc là người thế nào vậy!
Dựa vào đâu mà một hoàng tử như hắn còn không mạnh mẽ, cường thế bằng Tần Ninh chứ!