Tần Ninh quá lợi hại.
Mọi chuyện đều thông hiểu, cách làm việc quả quyết.
Hắn ta đã không thể theo kịp bước tiến của Tần Ninh.
Nghe vậy, mấy người đều gật đầu.
Thật ra nào chỉ riêng hắn ta!
Ba người Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh, ai mà chẳng phải người có thiên tư trác tuyệt?
Nhưng bây giờ cũng không theo kịp bước chân của Tần Ninh.
Chỉ có Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi có thể nói là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Có lẽ hai người có thể đi theo Tần Ninh đến cùng.
Kiếm Tiểu Minh lúc này cười ha ha nói: “Sao phải ỉu xìu vậy hả? Tông chủ có con đường cần đi của huynh ấy, chúng ta coi sóc Thanh Vân tông, tạo ra đại tông môn số một Cửu U, đại thế lực số một Cửu U là đủ!”
Lý Nhất Phàm cũng gật đầu.
“Có điều, cũng phải tránh cái kết cục như Thần gia, làm lớn lên thì cũng tuyệt đối không thể ỷ thế hiếp người!”
“Ừ!”
Lúc này, tại sườn núi phía sau đại điện Thanh Vân của Thanh Vân tông.
Lầu các đình đài, cầu nhỏ nước chảy yên tĩnh.
Bên trong tiểu viện, Thạch Cảm Đương chắp tay đẩy cửa đi vào.
“Lão Vệ!”
Vệ Anh Kiệt lúc này, tóc trắng rút hết, đổi thành tóc đen.
Hơn nữa nhìn bề ngoài cũng không giống một ông già, mà càng giống người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi hơn.
Vạn Linh châu chứa những mấy chục vạn loại thiên địa linh tài, không thể không nói là rất mạnh!
Đơn giản là sức sống liền mạch không ngừng.
“Ái chà, Lão Vệ đạt cảnh giới Địa Vị trung kỳ rồi cơ à?”
Thạch Cảm Đương vỗ bả vai Lão Vệ, cười nói.
“Vạn Linh châu có thể duy trì sự sống của ta, đột phá lần nữa ấy mà!”
Lão Vệ cười ha hả nói: “Chẳng qua đời này e rằng cũng sẽ dừng bước tại cảnh giới Thiên Vị, cảnh giới Tạo Hóa thì không có cửa nữa rồi...”
Lão Vệ hiểu rõ cực hạn của mình ở đâu.
Có thể nói trước đây Tần Ninh tốn hao cái giá thật lớn, gần như là khai phá tiềm lực của ông ta đến tận cùng.
“Chậc chậc, đáng tiếc ...”
Thạch Cảm Đương chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên trời, thở dài nói: “Sau này ta nhất định sẽ đi theo sư tôn vào Nam ra Bắc, tru tiên phạt thần. Dù sao thiên phú của ta tốt như vậy, hiện tại cũng đã đến cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ”.
“Đáng tiếc cho ông ghê, chậc chậc...”
Thạch Cảm Đương càng ngày càng không biết xấu hổ!
“Lão Vệ, ông cũng đừng nhụt chí!”