Nịnh tổ sư gia, tổ sư còn chẳng dám làm gì ấy chứ.
Làm sao, phản đối à?
Tổ sư dám phản đối?
Lúc này, Tần Ninh nhìn cả ba và nói: “Đi theo ta!”
“Vâng!”
Tần Ninh đi lên trên thân của con Sơn Tê Ngưu Thú đầu đàn, thản nhiên ngồi xuống.
Còn những con Sơn Tê Ngưu Thú khác thì cũng yên lặng chờ mệnh lệnh của thú đầu đàn.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng ào ào ngồi lên đầu của Sơn Tê Ngưu Thú.
“Đuổi chúng ta à? Đuổi nữa đi xem nào?”
Nhan Như Họa đạp chân xuống, tức giận nói.
Tần Ninh cũng mặc kệ nhóm Nguyệt Minh Không, nói thẳng: “Xuất phát!”
Nhất thời, vô số Sơn Tê Ngưu Thú ào ào quay người rời đi.
Nguyệt Minh Không thấy cảnh này thì suy nghĩ đến xuất thần, một lúc sau cũng không thể bình tĩnh lại.
“Nghe nói Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa không hề chuyên tâm khuếch trương Thánh Thú tông, sơn môn Thánh Thú tông tuy rộng rãi nhưng đệ tử cũng không nhiều”.
“Nhưng Ngự Thiên Thánh Tôn mà phát nộ thì sẽ có thể khống chế ngàn vạn thánh thú, bài sơn đáo hải, thần cản giết thần, phật cản chém phật!”
“Động thiên Kính Nguyệt chúng ta năm đó đã bị thánh thú vây công, tử thương thảm trọng”.
“Một người đủ để sánh với thiên quân vạn mã!”
Đây chính là điểm kinh khủng của Thánh Thú tông – khả ngăng ngự thú.
Tại Hạ Tam Thiên này.
Đan sư và khí sư đều dựa vào năng lực của bản thân để mở rộng mối quan hệ, không ai dám tùy ý gây rối.
Mà trận sư cùng ngự thú sư thì là dựa vào năng lực của chính bản thân.
Trận sư dùng trận pháp giết ngàn vạn kẻ địch.
Ngự thú sư thì dựa vào thánh thú, lấy một chống vạn!
Tuy nói thời gian không dài, nhưng dù ngắn ngủi thôi cũng đã đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
“Chúng ta đi thôi!”
Nguyệt Minh Không lên tiếng: “Ma tộc ngo nghoe muốn dậy, nơi đây cũng không an toàn, phải mau chóng tìm hai vị động chủ thôi”.
Nguyệt Minh Không dẫn nhóm người dần dần rời đi...
Mà ở một bên khác, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng yên tâm khi gặp lại Tần Ninh.
“Gặp tổ sư gia thì chúng con coi như an toàn rồi, khoảng thời gian không có tổ sư gia bên cạnh đúng là rất thấp thỏm!”, Giản Bác cười khì khì.
“Đúng vậy đó, thấy tổ sư gia giống như sau này có gặp một tên Thánh Đế ở trước mặt thì con cũng có sức mạnh để kêu kẻ đó cút ra!”
Tấn Triết vội vã nói theo.
Nhan Như Họa nhìn cả hai với vẻ khinh bỉ, rồi nói: “Tổ sư gia là lo cho sự an nguy của chúng ta nên mới đưa chúng ta theo cùng, hai ngươi đừng có gây chuyện nữa!”
Nghe vậy, Giản Bác lập tức phản pháo: “Gây chuyện? Chúng ta không hề gây chuyện!”
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Đừng có làm phiền, yên tĩnh chút đi”.
Ba người lập tức yên lặng.