Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

               “Cảnh giới Vương Giả sao?”  

             Cổ Chấn không nhịn được nói: “Thánh Khôi cảnh giới Vương Giả…”  

             “Sai!”, Võ Ly Thiên lẩm bẩm nói: “Cũng không phải cảnh giới Vương Giả, mà là… cảnh giới Thiên Vương!”  

             Lời này vừa nói ra, cơ thể mấy người phát run, đứng ngây ngốc tại chỗ, hoàn toàn sững sờ.  

             Trong lòng lại trào dâng cảm giác kinh hãi.  

             Mười vị… Thánh Khôi cấp bậc Thiên Vương! Trong phút chốc mấy vị Bán Vương trong lòng kinh ngạc tột cùng.  

             Mười vị Thánh Khôi Thiên Vương! Đủ để tiêu diệt toàn bộ đại lục Vạn Thiên, lục đại bá chủ coi là cái gì?  

             Lúc này hô hấp mấy người dồn dập.  

             “Nhưng bây giờ lại bị Tần Ninh cắt đứt”.  

             Võ Ly Thiên lạnh lùng nói: “Tiểu tử này hình như nhìn ra gì đó!”  

             Lời vừa dứt, ánh mắt mấy người khẽ động, nhìn xuống phía dưới.  

             Chỉ nhìn thấy Tần Ninh lúc này đứng ở trung tâm cổ thành.  

             Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên một trái một phải, hai cô gái đẹp tuyệt sắc yên lặng bảo vệ.  

             Phàm là Thánh Khôi đến gần đều bị hai cô gái ngăn cản.  

             Mà bên ngoài cơ thể Tần Ninh xuất hiện từng đường huyền văn.  

             “Tên khốn này nhìn thấu quỹ đạo của thánh trận, muốn phá hư chuyển động của thánh trận!”  

             Vũ Ly Thiên nổi giận mắng: “Đáng chết!”  

             Cổ Chấn lúc này lại nói: “Thánh trận chính là những Thánh Nhân trên trời ngưng tụ, hắn chỉ là Thiên Nhân ngũ bộ, làm sao có thể phá giải…”  

             “Nếu hoàn chỉnh thì đến mười Tần Ninh cũng không đủ tư cách phá giải”, lúc này Ứng Tường tiếp lời: “Nhưng thánh trận này trải qua thế giới Cửu Thiên truyền xuống, chịu quy tắc trời đất trói buộc, hư hại mấy chỗ...”  

             Lời này vừa nói ra, hai người Tôn Độn và Hồng Nguyên Kiệt cũng nhướng mày.  

             “Vốn là thời gian chưa tới, thực lực của Thiên Vương Thánh Khôi có thể bị tổn thương, bây giờ nếu Tần Ninh phá thánh trận thì sẽ thất bại trong gang tấc”.  

             “Đừng nói nhảm!”  

             Hồng Nguyên Kiệt quát lên: “Năm người chúng ta ngũ đại Bán Vương trực tiếp đánh tới!”  

             “Tần Ninh không thể chiến, mấy người khác sao ngăn được chúng ta”.  

             “Chỉ cần quấy nhiễu Tần Ninh là được”.  

             Lời này vừa nói ra, Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Tôn Độn, Cổ Chấn đều gật đầu.  

             Bàn tay vung lên, đám người Thiên Đế các lần lượt hạ xuống.  

             Lúc này từng con Thánh Khôi gắt gao bám lấy Bán Vương các phe.  

             Hai người Chu Dịch và Nguyên Mậu vốn bị Hồng Nguyên Kiệt, Giản Dung Tòng gây vết thương nặng, bây giờ khó mà phát huy thực lực Bán Vương.  

             Chỉ có hai người Văn Hiên, Vạn Tử Vận còn có thể rút tay ra.  

             Nhìn thấy năm vị Bán Vương liều chết xung phong, sắc mặt hai người bây giờ biến đổi.  

             “Tần Ninh phá vỡ cấm chế này, mọi người có thể rời đi, ít nhất có thể thoát khỏi trăm vạn con rối kia”.  

             “Hai người bọn ta bảo vệ Tần Ninh, năm người này phiền hai vị ngăn chặn!”, lúc này Cốc Tân Nguyệt lạnh nhạt nói.  

             Vạn Tử Vận và Văn Hiên nghe vậy liền gật đầu.  

             Trong nháy mắt, năm vị Bán Vương lúc này hạ xuống.  

             Tôn Độn, Cổ Chấn, Hồng Nguyên Kiệt, Võ Ly Thiên, Ứng Tường.  

             Văn Hiên nhìn Tôn Độn, không đành lòng nói: “Tôn Độn, cớ gì phải như vậy chứ!”  

             “Lập trường khác nhau, ngươi bớt giả vờ ở đây đi”.  

             Tôn Độn lười để ý nhìn về phía mấy người nói: “Lão phu bị thương, Vạn Tử Vận này để lão phu đối phó”.  

             “Được!”  

             Cổ Chấn lúc này nhìn về phía Văn Hiên cười nói: “Sớm đã nghe nói đất Cực Lạc Tiên mà tứ tinh chủ tu hành có thể khiến người ta trong nháy mắt tiến vào trình độ một loại ảo ảnh, bổn tọa đi thử một chút”.  

             “Mười Thánh Hoàng Chú không biết có thể chống cự được đất Cực Lạc Tiên của tứ tinh chủ không!”  


             Văn Hiên nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống.  

             Cốc Tân Nguyệt lúc này bước chân ra.  

             “Võ Ly Thiên, Ứng Tường để ta!”  

             “Hồng Nguyên Kiệt để cô!”  

             Diệp Viên Viên gật đầu.  

             “Cửu Anh bảo vệ Tần Ninh, ai đến gần giết kẻ đó”.  

             “Được!”  

             Cửu Anh dù sao cũng là Thiên Nhân ngũ bộ, huyết thống hung thú.  

             Hiện nay Bán Vương trong sân gần như đều bị kéo giãn.  

             Thiên Nhân thất bộ muốn vượt qua Cửu Anh, động đến Tần Ninh thì gần như không thể.  

             Trong nháy mắt Cốc Tân Nguyệt lao ra, đường cong lộ rõ, dung nhan tuyệt thế điềm tĩnh thản nhiên, không hiện vui giận.  

             “Tần Ninh thật đúng là có chút bản lĩnh, có thể khiến cảnh giới người phụ nữ của mình cũng đề thăng”.  

             “Chính là không biết bình hoa này của ngươi rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh”.  

             “Có phải bình hoa hay không thử chút thì biết!”  

             Bàn tay Cốc Tân Nguyệt vung lên, linh khí đầy trời lúc này giải phóng.  

             Linh thức cường đại càng tràn ngập bốn phía.  

             Hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường sắc mặt khẽ biến.  

             Linh thức quá mạnh! Thậm chí hai người cảm giác được linh thức này có thể nghiền ép bọn họ.  

             “Không thể xem thường!”  

             “Biết rồi!”  

             Trong nháy mắt hai người đánh ra.  


             Ầm… Giữa trời đất tiếng nổ đùng đoàng kinh động bốn tòa.  

             Mấy vị Bán Vương đánh nhau, gợn sóng đó đủ để so sánh đẹp như Vương Giả ra tay.  

             Lúc này bên trong cổ thành, khắp nơi đều là tiếng giao chiến.  

             Cùng lúc đó tâm trạng Tần Ninh hoàn toàn chìm sâu vào bên trong một tòa thánh trận trước mắt.  

             Linh thức của hắn hóa thành một thân ảnh đi trên một vùng đất mênh mông.  

             Cuối vùng đất, mười thân ảnh cao lớn uy mãnh lúc này dần ngưng tụ.  

             Tần Ninh không khỏi lẩm bẩm: “Mười Thánh Khôi cấp bậc Thiên Vương truyền xuống từ thế giới Cửu Thiên, đây chính là thủ đoạn giữa Thiên Đế các và đám Thiên Nhân sao?”  

             Mười vị Thiên Vương xuất hiện.  

             Thiên Đế các kia tuyệt đối có thể uy chấn toàn bộ đại lục Vạn Thiên, đưa Ma tộc tâm trái đất ra dễ như trở bàn tay.  

             “Giỏi tính toán đấy!”  

             Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Đáng tiếc gặp phải ta”.  

             Lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra.  

             Toàn thân trên dưới khí tức mạnh mẽ giải phóng.  

             Đất đai lúc này không ngừng rung chuyển.  

             Giữa lúc Tần Ninh bước ra, thân ảnh mở rộng đến hai ngàn trượng.  

             Hắn có cường độ linh thức hai vạn mét, bây giờ cũng chỉ có thể làm được đến phần này.  

             “Mười vị Thánh Khôi Thiên Vương hủy đi toàn bộ, Thiên Đế các sẽ nhức nhối lắm đây…”, một bước bước ra, linh thức người khổng lồ Tần Ninh kia một quyền đập ra.   

             Ầm… Trước người hắn một hư ảnh Thánh Khôi mặc chiến giáp, hai mắt mở ra.  

             “Thằng nhãi, tự tìm cái chết”.  

             Hư ảnh mặc chiến giáp kia lúc này quát một tiếng, âm thanh chấn động trời đất.  

             Ầm! Giữa lúc tiếng nổ trầm thấp vang lên.  

             Thân ảnh Tần Ninh lúc này lui về phía sau.  

             Người khổng lồ mặc chiến giáp giơ quyền đập tới.  

             “Đắc ý cái gì?”  

             Tần Ninh giễu cợt nói: “Chưa khôi phục được thực lực Thánh Khôi đỉnh phong, chống đỡ hết sức cũng chỉ là tầng Thiên Nhân thất bộ, làm thịt các ngươi dễ như trở bàn tay!”  

             Một quyền của Tần Ninh trực tiếp đạp ra,  

             Ầm… Cánh tay người khổng lồ mặc chiến giáp kia bị nện nổ tung.  

             Trong tay Tần Ninh xuất hiện một thanh kiếm.  

             Hình dáng của vương kiếm Độ Sinh, nhưng không phải hình dáng thật của vương kiếm Độ Sinh, chỉ là linh thức hội tụ mà thôi.  

             “Cửu Linh Tinh Thần kiếm”.  

             Một kiếm chém ra.  

             Linh thức thiên địa hội tụ hóa thành kiếm mang bổ xuống.  

             Ầm… Hư ảnh Thánh Khôi kia lúc này nổ bể.  

             Cùng lúc đó trong ngoại giới, ánh sáng chợt lóe.  

             Trên quảng trường trung tâm cổ thành, mười hư ảnh đủ loại khác nhau nổ tung một đường.  

             “Đáng chết!”  

  chapter content


 

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK