“Được rồi, Thiên Đạo Nhất, ông không ở Thiên Đạo lâu chờ mà chạy đến Thanh Vân tông làm gì?”
Sau đó Tần Ninh nhìn Thiên Đạo Nhất, từ từ hỏi.
“Tần tông chủ!”
Thiên Đạo Nhất vừa định nói, nhưng nhìn hai người xa lạ bên cạnh kia liền ngừng lại.
Hai người kia đương nhiên là Hoàng Phủ Hùng và Hoàng Phủ Yên Nhiên.
“Không có gì, vị này chính là Hoàng Phủ Hùng cùng Hoàng Phủ Yên Nhiên, người của Hoàng Phủ gia”.
“Hoàng Phủ gia?”, Thiên Đạo Nhất sửng sốt, rồi thốt lên: “Ngũ mạch Phong Thiên, thế gia Hoàng Phủ?”
Hoàng Phủ Hùng gật đầu, mỉm cười: “Chính xác!”
Một tiếng rầm đột nhiên vang lên, hai đầu gối Thiên Đạo Nhất mềm nhũn lại, không đứng ngay ngắn, suýt thì ngã ngồi xuống.
Thiên Linh Lung thấy vậy thì cũng cười khổ.
Dù gì Thiên Đạo lâu cũng là tông môn hạng hai, có chút ít hiểu biết về thế gia bậc này, Hoàng Phủ gia và Thiên Đạo lâu mà so sánh ra thì không khác gì hoàng đế với quan thất phẩm quèn vậy. Thế gia truyền thừa mười mấy vạn năm, một tông môn hạng hai sao có thể sánh bằng, vì vậy mà... cha mình đã bị dọa sợ!
Năm vị trưởng lão lúc này cũng ngơ ngác.
Là sao?
Nghe vậy, Lý Nhất Phàm vội vàng kéo ông nội mình đến rồi thấp giọng nói: “Thế gia Hoàng Phủ ấy, ông nội không biết sao? Chính là con cháu của Hoàng Phủ Nhất Cầu đó...”
Lý Nhất Phàm nói xong, lại thêm những tiếng bịch bịch vang lên.