Lúc này, Thánh Thiên Viêm mới lên tiếng: “Nếu nơi này là mộ cổ của tôn giả Đại Hoang, vì sao bên trong nhìn không có gì nguy hiểm vậy?”
“Không có gì nguy hiểm?”
Diệp Viên Viên hờ hững đáp: “Ta bị nhốt trong đó hơn một tháng, ở trong này vượt qua vô số cơ quan, mấy lần suýt chết.
Những nơi các ngươi đi qua ban nãy đều là nơi ta xông qua được!”
“Mà phía trước thì ta vẫn chưa đi vào”.
Diệp Viên Viên từ từ nói: “Không phải là không vào được, mà là căn bản! không dám vào!”
Lời này nói ra, tất cả đều trở nên sửng sốt.
Diệp Viên Viên là cảnh giới Linh Phách tầng chín đỉnh phong, coi như năm người Sở Lăng Thiên liên thủ cũng không giết được nàng, thế mà nàng không dám xông vào?
Cái chỗ đó rốt cuộc có sự đáng sợ nào tồn tại?
“Hỏng bét!”
Yến Quy Phàm liền la lên: “Đến cô còn không dám vào, vậy một mình Tần công tử đi thì chẳng phải sẽ nguy hiểm lắm sao?”
Lời này nói ra, Thánh Thiên Viêm cũng lo lắng không thôi.
Ngược lại, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn hai người như nhìn kẻ ngốc vậy, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ngồi xuống tĩnh tu.
Yến Quy Phàm, Thánh Thiên Viêm cùng mọi người đều là ngơ ngác nhìn nhau.
Mà cùng lúc đó, Tần Ninh đi vào trong phòng mộ tối đen như mực, xòe bàn tay ra cũng không nhìn thấy đầu ngón tay.
Nhưng Tần Ninh giống như có một đôi mắt thần vậy, nhìn thẳng về phía trước, cước bộ vững vàng.
“Dù đã vạn năm trôi qua mà nơi này vẫn như cũ, chẳng thay đổi gì cả! ”
Tần Ninh thở dài một hơi, hai tay trực tiếp huy động, từng ấn ký mang vẻ cổ xưa dần được ngưng tụ.
“Mở!”
Trong giây phút ấy, khi Tần Ninh nói xong, từng con đường trong mộ cổ, tổng cộng chín mươi chín cánh cửa đá của mật thất thời khắc này mở ra ầm ầm.
Không chỉ vậy, từng chiếc đèn lửa được đốt lên, chiếu sáng mộ cổ.
“Vậy mới thoải mái chứ! ”
Tần Ninh mỉm cười, cất bước đi vào trong mật thất, xuyên qua từng căn phòng, và dừng ở căn cuối cùng.
Lúc này, ở chính giữa căn phòng, một cảnh tượng làm chấn động nhân tâm xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
.
Danh Sách Chương: