Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tề Hoàn nhìn về phía Tề Hành, cười nói: "Chúng ta cùng nhau giám sát, nhìn xem thất đệ chùi đít cho mình như thế nào đi?"  

 

"Ha ha ha..."  

 

Bây giờ tâm trạng của Tề Hoàn rất tốt, hắn ta cất bước rời đi.  

 

Mà Tề Hành lại nhìn Tề Nhạc, cũng không nói gì thêm mà quay người rời đi.  

 

Thật lâu sau, Tề Nhạc mới đi ra khỏi đại điện.  

 

"Tần Ninh… Là ai..."  

 

"Tề Hồn chết rồi? Tề Diệp cũng đã chết? Ba tên vô dụng kia, rốt cuộc đã làm cái gì vậy... Thập đệ đâu..."  

 

Tề Nhạc vừa lẩm bẩm vừa tăng tốc bước chân.  

 

Hoàng cung Đại Tề được xây dựng rất rộng rãi.  

 

Mà rất nhiều hoàng tử cũng có dinh thự ở xung quanh hoàng cung.  

 

Giờ phút này, Tề Nhạc trở về tới trong phủ đệ.  

 

"Lưu Bình tiên sinh và Lưu Nguyên tiên sinh đâu?"  

 

Tề Nhạc mở miệng nói.  

 

"Khởi bẩm điện hạ, hai vị tiên sinh đang bế quan ở mật thất trong phủ".  

 

"Lập tức triệu tập tới đây", Tề Nhạc lạnh lùng nói: "Đi, cũng tìm cả vương gia Tề Kiện và Tề Hủ đến".  

 

Nghe thấy lời này, mấy tên thuộc hạ đều biến sắc.  

 


Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy, thế mà lại để điện hạ muốn gọi cả bốn vị tướng tài đắc lực dưới tay đến!  

 

Giờ phút này Tề Nhạc vô cùng phiền lòng, thấy mấy người còn đứng tại chỗ thì lập tức gầm thét lên: "Nhanh đi đi!"  

 

"Vâng vâng vâng..."  

 

Từng bóng người lần rời đi.  

 

…  

 

Bên trong thánh quốc Đại Tề.  

 

Nguyên Hoàng cung, Cửu Anh kéo cung rời đi.  

 

Trên đường đi, tiếng kêu thảm thiết của Tề Hồn và thập hoàng tử Tề Hạo Vũ dần dần suy yếu, cuối cùng đã hoàn toàn mất tiếng.  

 

Mà lúc Tề Tư Tư đi ra từ trong phòng, dường như ánh mắt đã khôi phục một chút tỉnh táo.  

 

"Sắp đến Tề Đô rồi!"  

 

Tề Tư Tư nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Tần công tử, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"  

 

"Bước vào Tề Đô, có lẽ sẽ đứng trước Thánh Chủ, vị Thánh Vương kia..."  

 

Tần Ninh nghe vậy lại cười nói: "Chúng ta đã đối mặt với vị thánh chủ kia rồi".  

 

"Dọc theo con đường này, tầm mắt đi theo chúng ta cũng không ít đâu..."  

 

Tần Ninh nhìn Tề Tư Tư, tiếp tục nói: "Xả giận xong, trong lòng đã dễ chịu hơn nhiều chưa? Đi xem Tề Bác một chút đi!"  

 

"Ừm..."  

 

Tề Tư Tư quay người rời đi.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trước, hai mắt lấp lóe ánh sáng.  

 

Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa cũng vô cùng khẩn trương.  

 

Thật sự muốn đánh tới Tề Đô sao!  

 

Thánh quốc Đại Tề, là thánh quốc Đại Tề - một trong những bá chủ của thánh vực Thiên Hồng đấy!  

 

Không nghĩ tới thế mà ba người bọn họ lại đi theo vị tiểu tổ sư thúc này đến nơi đây.  

 

"Khẩn trương à?"  

 

Nhìn vẻ mặt của ba người, Tần Ninh cười nói: "Yên tâm, cũng không phải ta dẫn các ngươi đi tìm cái chết, mà là dẫn các ngươi tới nói lý!"  

"Đi tìm thất hoàng tử điện hạ trước, nếu vị thất hoàng tử điện hạ kia không biết đạo lý, chúng ta lại đi tìm vị thánh chủ các hạ kia, nếu không được nữa thì bắt hết đám người cổ hủ của thánh quốc Đại Tề lại, để bọn họ cho một công bằng!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK