Giang Y Y lúc này tiên phong dẫn đầu, trực tiếp đối mặt Lý Cầu.
Tiếng ầm ầm vang lên liên tục.
Tiếng nổ đùng đoàng truyền ra, giao chiến bộc phát ngay giữa núi rừng.
Lúc này, mấy đệ tử Giang gia bảo vệ Tần Ninh, Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi quay về.
“Muốn chạy? Định chạy đi đâu?”
Ba trong sáu người còn lại của Thất Đại Đạo trực tiếp tấn công bọn họ.
Oành...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Lão đại của Thất Đại Đạo là Thánh Vương cửu hiền, sáu người thủ lĩnh còn lại cũng đều là cảnh giới Thánh Vương, thực lực không tầm thường.
Mấy đệ tử Giang gia không bảo vệ được, lần lượt bị chém giết.
Ba người Tần Ninh thì bị vây lại.
“Thằng nhãi, chính là ngươi lừa chúng ta!”
Một tên gầy gò trong đó oán hận nói: “Giết lão đại của chúng ta lại còn lừa chúng ta nữa, có giỏi thì thêm một kiếm nữa chém chết ta đi?”
Lúc này, đệ tử Giang gia không ngừng mất mạng.
Tần Ninh thấy vậy, thần sắc lạnh lùng.
Nếu Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và hắn ở thời kỳ đỉnh phong thì đám người này sẽ chết ngay trong tức khắc.
Nhưng bây giờ ba bọn họ chỉ là kẻ tàn phế.
Kinh mạch và xương cốt trong cơ thể đều không được tốt.
Đừng nói là cảnh giới Thánh Vương, dù là Thiên Thánh cũng có thể tiêu diệt được cả ba bọn họ.
Nói xong, Tần Ninh rút Thánh Kiếm Phong Tình của Phong Vô Tình ra, khẽ nói: “Ông đây chết cũng phải kéo các ngươi chôn cùng”.
Một câu hét lên, một kiếm chặt xuống.
Ba người lập tức tái mặt, cấp tốc rút lui.