Thân thể của Tề Khánh bị thanh kiếm dài và cây thương kia xuyên thủng, máu tươi chảy ra không ngớt.
Đúng lúc này, Tề Khánh xoay người nhìn về phía bên cạnh.
“Vương gia Tề Kiện!”
“Vương gia Tề Hủ!”
Bây giờ, hai mắt Tề Khánh trợn to, nhìn về phía hai người bỗng nhiên xuất hiện.
Vương gia Tề Kiện cầm trường thương trong tay, ông ta nói bằng giọng lạnh lùng: “Tề Khánh tự tiện sử dụng vũ lực của bảy quận, có ý đồ mưu sát vương gia Tề Hồn, dù cho Thánh Chủ có biết chuyện đi nữa thì người cũng chắc chắn sẽ giết cả nhà ngươi mà thôi!”
“Trên đường tới hoàng tuyền, ngươi sẽ không phải cô đơn một mình đâu!”, thanh kiếm của vương gia Tề Hủ được rút ra, ông ta nói một cách hờ hững.
Tề Kiện!
Tề Hủ!
Hai kẻ này chính là người của thất hoàng tử.
Tề Khánh không ngờ tới chuyện hai người này… vậy mà bọn họ đã chạy tới Hồn Vương quận.
Mưu kế này… được lắm!
Cố ý lăng nhục Tề Tư Tư, tra tấn Tề Bác, chính là vì làm cho Tề Khánh nổi điên, đi vào Hồn Vương quận.
Rồi sau đó, ba vị vương gia đều xuất hiện! Giết chết ông ta.
Cuối cùng, đổ hết thảy mọi chuyện lên đầu Tề Khánh, và để cho Tề Diệp kế thừa Vương quận của ông ta, đến lúc đó, dưới trướng của thất hoàng tử sẽ có bốn vị vương gia ủng hộ.
“Ngu xuẩn!”
Vào lúc này, Tề Hồn lạnh lùng nói: “Tề Khánh, quả nhiên là không ai ngu bằng ngươi”.
“Ha ha…”
Lúc này, Tề Khánh tức sùi bọt mép, ông ta đứng giữa không trung, tỏ vẻ cười nhạo: “Tề Hồn, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế đâu”.
Tới lúc này, Tề Khánh đã hiểu hết tất cả mọi chuyện.
Nhưng cho dù có biết trước được mưu kế của bọn họ thì ông ta có thể không tới đây được sao?
Không thể!
Cho dù có chết, ông ta cũng vẫn phải tới.
Dẫu biết rõ là trên núi có hổ, nhưng vẫn phải đi lên núi tìm hổ.
Dù biết rõ phía trước là con đường chết, ông ta cũng sẽ không lui về phía sau.
Ngu xuẩn sao?
Đúng là rất ngu xuẩn.
Nhưng có một số việc, cho dù là việc ngu xuẩn thì cũng vẫn phải làm.
“Ta không cam lòng!”
Ông ta hét lên.
Ầm…
Trong khoảnh khắc ấy, thân thể của vương gia Tề Khánh nổ tung.
Ba vị vương gia vội né đi ngay lập tức.
Nhưng dù ba người kia có tránh kịp thì Hồn Vương phủ cũng không thể né được.
Tiếng nổ lan rộng, truyền xa cả trăm nghìn dặm, mặt đất không ngừng rung chuyển.
Quần áo trên người Tề Hồn đã có vài lỗ thủng, ông ta nhìn Hồn Vương phủ nay chỉ còn là một bãi phế liệu, sắc mặt ông ta xanh mét.
“Tên khốn kiếp này…”
Tuy rằng ông ta biết chắc là Tề Khánh có thể sẽ tự bạo và đã sớm đưa người trong tộc đi tới chỗ khác.