Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cứ giết Tần Ninh như vậy thì cũng khó nói.

Nhưng Thiên Tử Đảng nhất định sẽ không bỏ qua như thế.

“Được!”  
Kim Nhất Lôi gật đầu: “Tội chết có thể miễn, nhưng dùng con rối để cướp điểm của người khác, tàn sát đệ tử, rất nhiều đệ tử khác đã biết chuyện này rồi, nên tội sống khó thoát!”  
“Ồ?”, Liệt Hỏa lão tổ khẽ chau mày.

“Phế đi tu vi, đuổi ra khỏi học viện!”, Kim Nhất Lôi nói.

Sắc mặt Tần Sơn liền biến đổi, nhìn sang Liệt Hỏa lão tổ.

“Không thể!”  
Liệt Hỏa lão tổ quát lên “Nếu làm vậy thì Tần Ninh sao có thể tự bảo vệ bản thân?”  
“Trưởng lão Liệt Hỏa, ta đã nhượng bộ lắm rồi mà ông còn không vừa ý à? Như vậy ta nên trả lời thế nào với các đệ tử khác đây?”  
“Không vừa ý!”  
Lúc này có âm thanh đột ngột vang lên.

Toàn bộ sửng sốt.

Các trưởng lão đang bàn luận xem làm sao để trừng phạt Tần Ninh, kẻ nào dám chen vào?  
Mọi người tập trung lên võ đài, chính là Tần Ninh.

Tần Ninh khẽ chau mày nói: “Ta đã nói rõ ràng lắm rồi, ta phát hiện ra con rối, nó là con rối của ta, ta dùng thì không tính là phạm quy”.


“Thứ hai, người ta muốn giết ta, ta muốn sống, đương nhiên phải giết lại!”  
“Thứ ba, cướp điểm, càng không vi phạm quy tắc”.

“Ta không làm sai gì cả, quy tắc của học viện cũng không ràng buộc được ta!”  
Tần Ninh lúc này đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên có một dự cảm không lành.

Mỗi lần nàng nhìn thấy biểu cảm mất kiên nhẫn của Tần Ninh là sẽ xảy ra chuyện xấu, thậm chí là! án mạng!  
“Ngươi im miệng!”  
“Ngươi im miệng!”  
“Ngươi im miệng!”  
Ba vị trưởng lão danh dự Kim Nhất Lôi, Tống Phong Ngọc và Thường Lương gần như hét ra cùng một lúc.

Chư vị trưởng lão có vị trí cực cao trong học viện Thiên Thần, thế mà một đệ tử nội viện nho nhỏ năm lần bảy lượt không biết hối cải, bộ dáng tự cho mình là đúng.

Thật sự tưởng rằng học viện Thiên Thần là do nhà hắn mở hay sao?  
Lời này nói ra khiến tất cả đông cứng.

Sắc mặt Tần Ninh cũng đen lại.

“Một đệ tử nội viện nho nhỏ mà không biết hối cải, cãi lại trưởng lão danh dự, ai cho ngươi lá gan vậy hả!”  
Đỗ Ngọc Nhiễm cũng hừ một tiếng.

“Ngươi còn nói thêm câu nữa thì ta không ngại giết chết ngươi đâu!”, Tần Ninh nhìn qua, nói: “Thiên Tử phía sau ngươi vẫn chưa phải kim bài miễn tử của ngươi đâu, hiểu chưa?”  
Tần Ninh nói ra khiến mặt Đỗ Ngọc Nhiễm lạnh lại.

Gã là Linh Đồ, cao thủ cảnh giới Linh Đài tầng 9, trong học viện Thiên Thần này chỉ kém một vài Linh Tử mà thôi.

Là Linh Đồ thủ lĩnh Thiên Tử Đảng, trước giờ đều là gã uy hiếp người khác, nào có bị ai uy hiếp bao giờ?  
Tần Ninh đã khó giữ mạng rồi, lúc này còn dám phát ngôn ngông cuồng, uy hiếp giết chết gã?  
“Các vị trưởng lão!”  
Đỗ Ngọc Nhiễm lại chắp tay nói: “Tên nhóc này dám uy hiếp giết đệ tử trước mặt các vị trưởng lão, nếu không xử nghiêm! ”  
Bộp!   
Rầm rầm!   
Đột nhiên, Đỗ Ngọc Nhiễm đang nói bỗng nhiên bị một bóng đen kéo lên võ đài, đấm vỡ đầu.

Dịch não chảy ra, bóng đen đó đấm xuống liên tục, không chút lưu tình.

Tần Ninh nhìn thi thể đầy máu đó rồi nói: “Ta nói rồi, ngươi nói nữa là ta sẽ giết ngươi mà!”  
“Ta không thích nuốt lời đâu”.

Nhất thời, xung quanh trở nên im lặng.

Diệp Viên Viên ngơ ngác.

Bốn người Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái thì chết đứng.


Liệt Hỏa lão tổ, Kim Nhất Lôi, Thường Lương cùng Tống Phong Ngọc thì mắt chữ A mồm chữ O.

Tần Ninh dám giết chết Đỗ Ngọc Nhiễm ngay trước mặt bọn họ và tất cả mọi người.

Tần Ninh lúc này đang rất khó chịu.

Quy tắc ban đầu của học viện Thiên Thần là đồ tôn Thiên Thanh Thạch chốt sẵn rồi hỏi sư tổ là hắn.

Lần này vào học viện Thiên Thần, muốn yên ổn làm một đệ tử không phạm quy.

Thế nhưng đám người này lại quá hỗn xược.

Dám phạt hắn?  
Lấy quy định hắn đặt ra để trị hắn?  
Thế thì cùng xem là ai trị ai!  
“Tần Ninh, đồ láo toét!”  
Kim Nhất Lôi cực kỳ tức giận.

Tần Ninh lúc này dù có vô tội thì cũng thành có tội.

Dám giết một Linh Đồ trước mặt các trưởng lão.

Tên này bị điên à?  
Liệt Hỏa lão tổ thì sửng sốt.

Ông ấy giờ có muốn bảo vệ Tần Ninh cũng không được nữa rồi.

Tần Sơn hoàn toàn sững sờ, đầu óc ong ong, vội vàng nhìn Kim Nhất Lôi, chắp tay nói: “Trưởng lão Kim, đệ đệ của đệ tử chỉ nhất thời! ”  
“Cút!”  
Kim Nhất Lôi tát một cái, cơ thể Tần Sơn cong như viên đạn, bắn về chỗ cũ.

“Sơn nhi!”  
“Đại ca!”  
“Đại ca!”  
Liệt Hỏa lão tổ, Tần Hải, Tần Ninh cùng sửng sốt.

Cơ thể Tần Sơn chỉ vừa mới hồi phục, nhưng tu vi cũng là ở cảnh giới Linh Hải tầng cơ bản nhất.

Một đấm của cảnh giới Linh Phách là mạnh cỡ nào chứ.

“Sơn nhi!”  
Liệt Hỏa lão tổ đau lòng đến cùng cực.

Ông ấy vội nhét ra một viên linh đan màu xanh cho Tần Sơn uống.

“Tần Ninh hỗn láo như vậy mà còn nói đỡ cho, ta thấy Liệt Hỏa lão tổ ông có đứa đồ đệ chán sống rồi đấy!”  
“Kim Nhất Lôi, đồ nhi của ta mà bị làm sao thì ta sẽ liều mạng với ông!”  
“Hừ!”, Kim Nhất Lôi hừ lại, không thèm quan tâm.


Hôm nay, nếu không giết Tần Ninh thì lão ta không biết làm sao với Thiên Tử.

“Ai cho ông ra tay đấy hả!”  
Sắc mặt Tần Ninh lúc này đã hoàn toàn trầm xuống.

Cùng lúc đó, ba Linh Đồ Liễu Phương Ngọc, Phương Thế Thành và Viên Cương cũng lộ ra nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tần Ninh lại tự tìm chết rồi.

Cứng đầu với trưởng lão danh dự? Cả cái học viện Thiên Thần này, dù là Linh Tử cũng không dám ngông cuồng như thế.

“Bổn tọa không những muốn ra tay mà còn muốn giết thằng nhãi nhà ngươi nữa cơ!”  
Kim Nhất Lôi đã giận đến cùng cực.

Tống Phong Ngọc và Thường Lương cũng sát khí bừng bừng.

“Giết ta?”  
Tần Ninh cười lạnh, bước lên nói: “Học viện Thiên Thần mà có cái đám già ngu ngốc như các ngươi thì Thiên Thanh Thạch cũng phải nhảy từ trong quan tài ra để tát chết các ngươi mất!”  
“Hỗn láo!”  
“Ngông cuồng!”  
“Ai cho phép ngươi nói ra tên của viện trưởng đời đầu hả?”  
Ba vị trưởng lão bừng bừng sát khí.

“Ngươi nghĩ chỉ với một con rối cảnh giới Linh Luân là đủ để giữ mạng à?”  
Kim Nhất Lôi cười khẩy, giơ tay ra bắt lấy Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên bước ra.

“Lui xuống!”  
Tần Ninh nói.

“Nhưng! ”  
“Lui xuống!”  
Tần Ninh lại nói: “Nếu ta không trị được mấy lão già này thì mới là xấu hổ đấy!”  
Diệp Viên Viên từ từ lùi xuống.

Lúc này Kim Nhất Lôi đã xông đến trước mặt Tần Ninh.

“Chết đi!”  
.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK