"Mà thập đại vương gia, hai mươi bốn vị tướng quân và bảy mươi hai vị quận vương cũng thi nhau lựa chọn gia nhập vào phe nào, hoặc là lựa chọn trung lập".
Nghe thấy những điều này, Tần Ninh mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Vương quyền tranh bá!
Xưa nay đã như vậy!
Thánh quốc Đại Tề chiếm cứ một châu, có bảy mươi hai quận thành, ngoài ra còn có không ít tông môn quy về triều đình quản hạt.
Thế lực lẫn lộn như thế, các hoàng tử không tranh nhau mới là lạ.
Tần Ninh cười nói: "Vậy cha ngươi thuộc về phái nào?"
"Cha ta?"
Tề Bác cười ha ha nói: "Cha ta và Tề Hồn vương gia ở phái trung lập, dù sao cha ta và Tề Hồn thúc thúc có thực lực không cao không thấp, cho dù là trung lập, ba vị hoàng tử cũng sẽ không ép buộc cái gì".
"Vậy chỉ sợ không hề dễ dàng?"
"Đúng thế!", Tề Bác cảm thán nói: "Ngày nào cha ta cũng phiền muộn, nếu đứng sai vị trí thì sẽ ngỏm củ tỏi đấy".
Nghe thấy lời này, Nhan Như Họa bĩu môi nói: "Còn không đơn giản sao? Bây giờ cứ đứng ở bên cạnh Thánh Chủ của các ngươi, đợi sau này lại đứng về phe Thánh Chủ kế vị đời tiếp theo..."
"Nếu không cứ trực tiếp đứng về phe thái tử gia của các ngươi là được".
Nghe cô ta nói vậy, Tề Bác lại cười khổ nói: "Nào có đơn giản như thế!"
"Đương kim Thánh Chủ ngoại trừ quyết định chuyện lớn thì mọi việc khác đều là đám đại thần nội các bàn bạc".
"Trên thực tế theo lý thuyết, những chuyện Thánh Chủ không quyết định thì phải giao hết cho thái tử gia giúp đỡ mới đúng, thế nhưng lại cũng không có, cho nên tam hoàng tử và thất hoàng tử mới có thể cảm giác mình có cơ hội tranh đua".
"Một khi bắt đầu tranh đoạt, vậy thì sẽ rất phiền toái..."
Nhan Như Họa nghe mà như rơi vào trong sương mù, cô ta gãi gãi mái tóc dài, không nhịn được nói: "Đúng là phiền phức chết, bên trong thánh quốc Đại Tề có nhiều chuyện lung tung như vậy, chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm ra Địch Nguyên rồi trở về Thánh Thú tông mới được".
Đây là lần đầu tiên Nhan Như Họa cảm giác được mặc dù Thánh Thú tông chỉ có chín người, thế nhưng là ít người... cũng ít chuyện phiền lòng, thật tốt!
Tần Ninh cười nhạt một cái nói: "Quốc chủ Tề Hạo của thánh quốc Đại Tề!"
"Đúng là người thú vị".
Hắn vừa nói xong, mấy người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa, Tề Bác đều không hiểu.
Có thể trở thành bá chủ một châu, đồng thời có thực lực mạnh mẽ, đương nhiên phải là một người thú vị rồi.
Thánh Chủ Tề Hạo là người có thể đứng sánh vai với mấy vị ở Yến Châu, Diệp Châu, U Châu, đều là nhân vật thuộc cấp bậc đỉnh cao trong toàn bộ thánh vực Thiên Hồng.
"Được rồi, Diệp Vương quận ở chỗ nào?"
"Ở gần Khánh Vương quận chúng ta, hay là mọi người đến Khánh Vương quận chúng ta trước?", Tề Bác cười nói: "Diệp Quân Uy là một trong mười vương, cũng giống như cha ta vậy, nói không chừng bảo cha ta ra nói một chút, giúp các ngươi tìm người vẫn tiện hơn".
Giờ phút này Tấn Triết lại cười ha ha, khoác tay lên trên vai Tề Bác, cười nói: "Tên nhóc ngươi, không phải là muốn chạy đấy chứ?"
"Không dám không dám..."
"Đi thì đi", Tấn Triết lại toét miệng nói: "Giản Bác là Thiên Thánh thất phẩm, cộng thêm Tử Kim Thôn Linh Thú, đánh với Thiên Thánh bát phẩm kia không có vấn đề gì, nếu tên nhóc ngươi dám làm bậy, Khánh Vương quận sẽ xảy ra hỗn loạn lớn đấy".
Bốn người này cộng lại, chắc chắn sẽ có thể làm loạn Khánh Vương quận.
Huống hồ bốn người đại náo một trận rồi lại nghênh ngang rời đi, trở lại Thánh Thú tông, nấp ở trong đại trận của Thánh Thú tông, Thiên Thánh cũng không phá được.
Hắn ta cũng chỉ thuận miệng bảo bốn người đến Khánh Vương quận thôi.