Tần Ninh đúng là coi trời bằng vung mà.
“Không tin lời ta, vậy thì chịu chết đi!”
Lúc này, Tần Ninh vung bàn tay lên.
Rào rào rào!
Trong chốc lát, hai pho tượng đón gió bay lên.
Đây chính là pho tượng của hai người Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên, bên trong hai pho tượng này ẩn chứa hơi thở tạo hoá, mà võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần mới có thể sinh ra hơi thở tạo hoá.
Chỉ cần một ngụm hơi thở tạo hoá đã có sức mạnh vô địch huỷ diệt cả trời đất.
Trong nháy mắt, hai bóng dáng ấy bay vọt lên trên không trung phóng to thành trăm mét, bắt đầu chiến đấu.
Hai bàn tay của Tần Ninh vẫn không dừng lại, hắn tiếp tục vung tay lên, lại xuất hiện thêm một pho tượng hình người nữa.
Đó chính là pho tượng của tôn giả Thanh Vân.
Pho tượng kia vừa xuất hiện đã đứng yên bên trong hoàng thành, nâng bàn tay lên.
Ngay lập tức, trên toàn Đế Đô, trong phạm vi một trăm mét xuất hiện một tấm màng ánh sáng bao bọc toàn bộ Đế Đô, mà những võ giả âm mưu tàn sát cả thành đều bị ngăn cản ở bên ngoài, không tài nào có thể tiến vào được.
Tần Ninh vươn tay hất vạt áo trường sam lên, rồi ngồi trên bậc thang ở quảng trường, hờ hững nói: “Giết không tha!”
Từng âm thanh đùng đoàng vang lên.
Giờ phút này, hai pho tượng cứ như người sống, hung tàn quét ngang qua chiến trường.
Ba người Địch Thiên Yển, Sở Hằng Vương, Hạng Tam Vương biến sắc.
Đây là cái đồ quỷ gì vậy?
Là con rối sao?
Uy lực bộc phát kia quá mạnh mẽ không hợp lẽ thường.
Lúc này, Tần Ninh lười nhác quan sát những tên kia.
Đám người Thiên Động Tiên, Lăng Tiểu Phi, Thẩm Văn Hiên đi đến trước mặt Tần Ninh.
“Tần Ninh ca ca!”, Lăng Tiểu Phi cười khanh khách nói: “Rốt cuộc huynh đã trở về, ở Đại Hoang Cổ vui không? Lần sau phải dẫn muội theo đó nha!”
“Thực lực của Tiểu Phi lại tiến bộ rồi này!”
“Hì hì, muội mới đến cảnh giới Địa Võ tầng ba thôi!”
“Khá lắm!”, Tần Ninh hài lòng gật đầu khen.
Tiểu Thanh sáp lại gần, thân mật cọ vạt áo Tần Ninh.
“Cút cút, nước miếng nước mũi chảy ròng thế kia mà sao chà vào người ta!”.
Danh Sách Chương: