Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Lêu lêu…”  

 

Dương Vũ Huyên lè lưỡi, không để ý đến.  

 

“Phía trước là đến rồi!”  

 

Dương Phong Hoa nhìn về phía trước.  

 

Mọi người cùng nhìn, mảnh đất phía trước dần dần trở nên nhấp nhô.  

 

Ban đầu là những dãy núi, ngọn núi chỉ cao trên trăm thước.  

 

Nhưng núi non phía sau chập chùng hơn nhiều, dần dần, xuất hiện những dãy núi cao mấy trăm thước, ngàn thước.   

 

Nhìn kỹ lại, mỗi đỉnh núi đều xanh um tốt tươi.  

 

Đây chính là dãy núi Nguyệt Lan.  

 

Càng đi sâu vào thì càng đồ sộ.  

 

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, ở chỗ sâu trong dãy núi có hai pho tượng phật cao vút tầng mây, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.  

 

Ở giữa các dãy núi hùng vĩ kia, hai pho tượng phật không được xem là cao lắm, chỉ độ ngàn thước mà thôi.  

 

Thậm chí, bị vây giữa quần thể núi non, căn bản không thể khiến người khác chú ý.  

 

Nhưng dù như vậy, ánh mắt của mấy người vẫn bị hấp dẫn.  

 

Giống như là giữa vô hình, hai pho tượng đã thu hút.  

 

Tần Ninh cũng nhìn qua.  

 


Lúc này, bên dưới hai pho tượng có rất nhiều người đang tụ tập.  

 

Thậm chí, ở nửa thân của pho tượng cũng có rất nhiều người đang đứng.  

 

“Tượng của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân…”  

 

Dương Phong Hoa không nhịn được mở miệng nói: “Nghe nói vạn năm trước, hai người này là một đôi phu thê, hai khôi lỗi sư vô cùng mạnh”.  

 

“Thủ đoạn chế tạo con rối của hai người họ, trên đời này không ai làm được”.  

 

“Nhưng cũng có người nói, U vương từng học thuật con rối từ chỗ hai người họ. Sau đó, U vương vượt qua họ, khiến hai người họ tự than thở là không bằng”.  

 

Dương Phong Hoa nhìn hai pho tượng ấy, không nhịn được tặc lưỡi.  

 

Thiên nhân!  

 


Sự tồn tại chỉ đứng sau vương giả.  

 

ở đại lục Vạn Thiên, thiên nhân, có ai không cao cao tại thượng chứ?  

 

Cho dù ai nhắc tới hai vị thiên nhân này, cũng không thể nào thờ ơ được.  

 

Tần Ninh nhìn về phía hai pho tượng, thật lâu không nói gì.  

 

“Bên kia là người của Thánh Quang minh”.  

 

Dương Phong Hoa chỉ vào một đám người tụ tập ở một trống trong số mấy trăm đội ngũ.  

 

Trong đó có không ít võ giả cấp bậc cảnh giới Sinh Tử và linh cảnh Âm Dương.   

 

Trên một lá cờ vẽ hình mặt trời, xung quanh mặt trời ấy lại có hoa văn lửa cháy.  

 

Đấy chính là kí hiệu của Thánh Quang minh.  

 

“Người của Thái Sơ cung… Người của Bạch Hồng hiên…”  

 

Dương Phong Hoa nói: “Xem ra, các đại môn phái của Tây Lan, Nam Lan, Đông Lan đều tới rồi”.  

 

Nhưng mà cũng phải nghĩ lại.  

 

Thiên Nhân đạo tràng!  

 

Đừng nói là mấy nhà này, kể cả Thanh Ninh các cũng động lòng.  

 

 


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK