Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước ra tay, đều là Xích Vũ Thiên Phong Điêu chiếm lấy sự nổi bật.  

 

Theo đạo lý, U Hồn Thiên không cần phải lo lắng cho U Tịch mới đúng!  

 

Rốt cuộc là tại sao lại thế này?  

 

Tề Hạo càng ngày càng cảm thấy, sự việc sẽ không đơn giản như vậy!  

 

Trong quảng trường, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung.  

 

Đến cùng là sao vậy?  

 

Ai cũng không biết, kết quả như thế nào?  

 

Lúc này, không còn sự dao động của thánh lực nữa.  

 

Một bóng người đứng ở đài ngọc bên trong thánh trận, như ẩn như hiện.  

 

Người kia đang túm lấy một kẻ khác.  

 

Mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng này.  

 

Chỉ thấy Tần Ninh dùng một tay túm lấy cổ áo của U Tịch, nhấc người hắn ta lên.  

 

Áo giáp bên ngoài cơ thể U Tịch vỡ nát, sắc mặt trắng bệch, khoé miệng không ngừng chảy ra máu tươi.  

 

Hiện giờ, cho dù là ai thấy được cảnh tượng này cũng cảm thấy không thể tin nổi.  

 

Lúc đầu Tần Ninh vẫn luôn né tránh.  

 

Thế nhưng bỗng nhiên lại bùng nổ, thẳng tay làm cho U Tịch bị thương nặng.  

 

Thấy một màn như vậy, vẻ mặt của đám người U Hồn Thiên tràn đầy kinh ngạc.  

 

Chỉ là lúc này, U Hồn Thiên đứng dậy, cười ha ha nói: “U Tịch tu luyện tinh thông, để cho Tần tông chủ chê cười rồi!”  

 

“Xem ra trận chiến này đã phân thắng bại!”  

 

Tần Ninh nghe được những lời này thì cười nói: “Đã phân thắng bại? Ta thấy vẫn chưa hẳn là như vậy mà?”  

 

“Ta nói, nếu như khiêu chiến ta, ta có thể vô tình giết chết hắn ta!”  

 

“Không được!”  

 

“Ngươi dám!”  

 

Lúc này, hai tiếng quát đồng thời vang lên.  

 

Đúng là U Hồn Thiên và U Vân Tiêu.  


 

U Hồn Thiên vội vàng nói: “Tần tông chủ đã chiến thắng, hôm nay lại là hôn lễ của con ta, cần gì phải làm như thế?”  

 

Âm thanh của U Vân Tiêu càng thêm lạnh lùng, nói: “Con trai ta có mắt như mù, không biết được thực lực của Tần tông chủ, đã tự rước lấy nhục, mong Tần tông chủ giơ cao đánh khẽ!”  

 

Nghe được những lời này, Tần Ninh nở nụ cười.  

 

“Hai vị hiểu lầm!”  

 

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ta đang giúp hai vị dọn dẹp gian tế trong nhà!”  

 

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.  

 

Dọn dẹp gian tế trong nhà?  

 

Đây là ý gì?  

 

Tần Ninh nhìn về phía U Hồn Thiên, cười nói: “Có thể U tiền bối không biết, thực tế, U Tịch này không phải là người của Cửu U Đài các ngươi!”  

 

“Nói hươu nói vượn!”  

 

U Vân Tiêu vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, lúc này lại quát lớn: “U Tịch là con trai của U Vân Tiêu ta đây, lớn lên từ nhỏ ở Cửu U Đài, sao có thể không phải là người của Cửu U Đài!”  

 

“Ngươi gấp cái gì?”  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Có phải hay không, thử thì sẽ biết!”  

 


Tần Ninh cười nói: “Giết chết là sẽ biết!”  

 

“Làm bậy!”  

U Vân Tiêu phẫn nộ quát: “Trong Cửu U Đài của chúng ta, tại ngày đại hôn của thiếu chủ, sao ngươi có thể ra tay giết người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK