Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

               Thạch Cảm Đương há miệng thở dốc, không nói nên lời.  

             Đây vốn là sự thật.  

             Dương Thanh Vân vốn là do sư phụ cực khổ nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, coi như là con ruột cũng không phải là nói quá.  

             Đối với những người khác, Tần Ninh có đánh, có mắng nhưng từ khi bái Tần Ninh làm sư phụ đến nay, Thạch Cảm Đương chưa bao giờ nhìn thấy Tần Ninh mắng Dương Thanh Vân một lần nào cả.  

             Thật sự là yêu thương hơn cả con trai ruột.  

             Tất nhiên là Dương Thanh Vân cũng coi Tần Ninh như cha, như sư phụ, như cả bầu trời.  

             Chỉ riêng chuyện ngày xưa, Cửu U Đại Đế chỉ công nhận một mình Dương Thanh Vân là đồ đệ của mình là đủ hiểu.  

             Sau đó, lại có thêm Lý Nhất Phong có quan hệ cực kỳ tốt với Cửu U Đại Đế nhưng khi ấy, Tần Ninh vẫn không nhận hắn ta làm đồ đệ.  

             Tần Ninh là sư phụ của Dương Thanh Vân nhưng bọn họ lại còn thân thiết hơn cả cha con.  

             Đây là điều mà ai cũng biết.  

             Nhưng Dương Thanh Vân cũng không hề xem nhẹ người nhà của ông ta.  

             Đối với Thạch Cảm Đương, người thân chỉ chiếm có ba phần, còn Tần Ninh chiếm tới bảy phần.  

             Tiên Nhân phu nhân tiếp tục nói: "Những năm gần đây, ta vẫn luôn nói đến những chuyện không hay về Tần Ninh, không phải là vì ta giận hắn, buồn lòng vì hắn mà trên thực tế, ta rất muốn cảm ơn hắn".  

             "Nhờ hắn mà ta có thể gặp được Thanh Vân, một người phu quân vĩ đại đến như vậy, ta thật sự rất yêu chàng, chàng cũng rất yêu thương ta, tình cảm của vợ chồng bọn ta cực kỳ tốt".  

             "Ở trước mặt người ngoài, trông có vẻ như chàng rất uy phong nhưng khi đứng trước mặt ta, chàng cũng chỉ là một người chồng mà thôi".  

             "Ta giận Tần Ninh là bởi vì ta thực sự hâm mộ và ghen tị với hắn, ghen tị hắn khiến cho phu quân của ta nhớ mãi không quên..."  

             "Ghen tị hắn mới là người mà phu quân cam tâm tình nguyện bỏ lại hết thảy mọi thứ để bảo vệ hắn, mà không phải là ta...", nghe thấy vậy, ánh mắt của Thạch Cảm Đương trở nên khác thường.  

             Nói giống như là Dương Thanh Vân và Tần Ninh có một mối quan hệ mờ ám mà không dám để cho ai biết vậy.  

             "Con ta chết, ta phát điên, nhưng ta biết Tần Ninh còn đau khổ hơn cả ta".  

             "Điều làm cho hắn đau khổ chính là... hắn làm sao có thể đối mặt với đồ đệ của mình".  

             "Năm xưa, nếu ai dám sỉ nhục Dương Thanh Vân thì Tần Ninh nhất định sẽ giết kẻ đó mà không thèm chớp mắt một cái".  

             "Vậy mà hôm nay...", Tiên Nhân phu nhân thoáng dừng lại trong giây lát.  

             Hôm nay, con trai của Dương Thanh Vân bị người ta chém chết, Tần Ninh sẽ làm như thế nào đây?  

             Dường như Thạch Cảm Đương đã nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt của hắn ta thay đổi.  

             "Ngươi muốn nói gì? Mau nói đi!"  

             Cốc Tân Nguyệt mở miệng nói.  

             Thạch Cảm Đương tỏ vẻ u sầu, rồi nói: "Ta bỗng nhiên nhớ đến những chuyện trong quá khứ".  

             "Năm ấy, Dương Thanh Vân đi ra ngoài để rèn luyện, khiêu chiến các đệ tử có cùng cảnh giới của các môn phái khác, ông ta bị một vị trưởng lão của tông môn người ta chặt đứt một ngón tay, lúc ấy, sư phụ đã... giết sạch cả tông môn đó".  

             "Mấy người đệ tử như bọn ta đi ra ngoài rèn luyện, bị người ta đánh chết, sư phụ cũng chẳng nói gì...", Thạch Cảm Đương bất đắc dĩ nói: "Dù sao đi nữa thì sư phụ cũng không thể đứng yên mặc kệ Dương Thanh Vân bị người khác bắt nạt được...", nghe thấy vậy, bốn người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều im lặng.  

             "Vì sao... Tần Ninh lại quan tâm Dương Thanh Vân đến như vậy?"  

             Cuối cùng, Cốc Tân Nguyệt không nhịn được nữa bèn mở miệng hỏi.  

             Nàng ấy đã theo Tần Ninh từ rất lâu nên nàng ấy thật sự hiểu được rằng.  

             Tình cảm thầy trò giữa Tần Ninh và Dương Thanh Vân... thực sự rất sâu đậm.  

             Thạch Cảm Đương lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết nữa, Dương Thanh Vân từng nói với ta rằng năm ấy, lần đầu tiên ông ta gặp sư phụ, sư phụ nhận ông ta làm đệ tử, lúc đó trong lòng ông ta vẫn còn không mấy vui vẻ...", mấy người bọn họ không nói thêm gì nữa.  

             Có lẽ cuộc đời chính là như vậy.  

             Có đôi khi chỉ cần là người ấy thì ta không thể nào dứt bỏ được.  

             Dù là tình yêu nam nữ, tình thầy trò hay tình huynh đệ, nói chung mọi thứ đều hết sức kỳ diệu, không thể giải thích rõ ràng được.  

             Cốc Tân Nguyệt cũng không cố chấp với chuyện đó nữa.  

             Dù sao thì năm ấy, lúc nàng ấy gặp Tần Ninh, nàng ấy cũng giống như vậy.  

             Tình yêu, chỉ đơn giản như vậy thôi! Đó là gặp và yêu.  

             Chờ đợi chín vạn năm, nàng ấy cứ chờ mà không biết mệt mỏi, một lần nữa nhìn thấy Tần Ninh, nàng ấy mừng như điên.  

             Nàng vô cùng quý trọng thứ tình cảm này.  

             "Có lẽ một ngày kia, ta sẽ không nhận ra được chàng nữa, nhưng ta nhất định sẽ mãi nhớ về chàng...", Cốc Tân Nguyệt thì thầm.  

             Trong cùng thời điểm đó, bên trong Bách Luyện Thánh Tháp.  

             Tần Ninh nhìn về phía tầng thứ chín, ở đó có bốn chiếc ghế.  

             Chiếc ghế ở giữa là do hắn để lại cho Dương Thanh Vân, dùng để khôi phục biển linh thức đã bị tổn thương của Dương Thanh Vân.  

             Vốn dĩ hắn định để lại bốn chiếc ghế này cho Vân Sương Nhi và Lăng Tiểu Phi.  

             Nhưng bây giờ không thể không sử dụng được.  

             "Ta vốn khinh thường sự chỉ dẫn của Thánh Nhân nhưng mà hôm nay, ta đành phải dùng đến nó!"  

             Vừa nói xong, hai tay Tần Ninh vung lên.  

             Lúc này, bốn chiếc ghế hợp lại làm một.  

             Một chiếc ghế lơ lửng trước mặt Tần Ninh.  

             Tần Ninh tiến về phía trước.  

             "Nếu các ngươi đã động đến người của ta thì ta sẽ cho các ngươi biết hậu quả của việc động đến người của ta là như thế nào!"  

             Vừa nói xong.  

             Lực lượng toàn thân Tần Ninh đã đạt đến đỉnh cao nhất.  

             Ầm... phía trên ghế, có một lực lượng cực mạnh, từ trên trời giáng xuống.  

             Cả tòa Bách Luyện Thánh Tháp đang rung chuyển.  

             Vào giờ phút này, khí thế trong người Tần Ninh nhanh chóng tăng mạnh.  

             Hắn đã đi tới bước đường này rồi thì sẽ không hối hận nữa.  

             Người nên sợ hãi và hối hận chính là bọn họ! Thiên Đế các.  

             Vết thương lúc trước.  

             Vết thương sau trận chiến Thiên Nhân đã khỏi hẳn.  

             Đứng giữa sự sống và cái chết, ai cũng không thể làm hắn ngoái đầu nhìn lại, hai bên giết đến đỏ cả mắt, giờ phút này, bọn họ đã sớm chìm đắm trong biển máu tươi.  

             Ầm... trên không trung, đất trời giống như bị xé rách, hai bóng dáng vừa đụng vào nhau đã lập tức tách ra.  

             Giờ phút này, hơi thở Bá Vương trên cơ thể của Dương Thanh Vân và Lý tiên sinh đã lâm vào hỗn loạn.  

             Nhưng mà hai người bọn họ vẫn nhìn nhau như hổ rình mồi.  

             “Lý tiên sinh!”  

             Dương Thanh Vân nhìn Lý tiên sinh một cách hờ hững, ông ta nói: "Ở cái đại lục Vạn Thiên này, kẻ được Dương Thanh Vân ta công nhận là đối thủ chỉ có Tứ Đại Thiên Vương mà thôi".  

             "Hơn nữa, không phải là do ta đấu không lại bọn họ mà là bởi vì ta không muốn đột phá cảnh giới Thiên Vương, trở thành Thánh Nhân, từ trước đến nay, ta vẫn luôn chờ đợi một người".  

             "Nhưng mà hôm nay, vậy mà Lý tiên sinh có thể ngang sức ngang tài với ta".  

             "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"  

             Dương Thanh Vân là đồ đệ duy nhất của Tần Ninh, ông ta có đủ tự tin để nói ra những lời này.  

             Ông ta ở đại lục Vạn Thiên, vẫn chưa từng đột phá cảnh giới Thiên Vương là vì lo lắng rằng một khi đột phá cảnh giới Thiên Vương, biển linh thức khuếch tán ra phạm vi 10 vạn mét thì ông ta không thể kìm hãm sự tăng trưởng của biển linh thức nữa.  

             Lỡ như ông ta trở thành Thánh Nhân, đi đến thế giới Cửu Thiên, nếu Tần Ninh quay trở về thì hắn phải làm cách nào để tìm được ông ta đây?  

             Nếu không, dựa vào thiên phú của ông ta, ông ta đã sớm trở thành Thánh Nhân rồi.  

             Con đường trở thành Thánh Nhân là do Tần Ninh nói cho ông ta biết.  

             Nhưng mà bởi vì không tu thành Thiên Vương nên ông ta mới có thể bị tộc trưởng của Luyện Ngục Ma và các chủ của Thiên Đế các tra tấn, làm cho biển linh thức bị tổn thương, thực lực cũng bị hạn chế.  

             Nhưng dù như vậy thì ông ta vẫn rất tự tin.  

             Dù đối mặt với Thiên Vương thì ông ta vẫn sẽ chiếm được ưu thế.  

             Nhưng mà vị Lý tiên sinh đang ở trước mắt ông ta cũng cực kỳ mạnh.  

             Suốt chín vạn năm qua, ông ta chưa từng nghe nhắc đến vị cường giả nào mạnh đến thế, sao Thiên Đế các có thể làm được chuyện như vậy?  

             Nghe thấy Dương Thanh Vân nói vậy, Lý tiên sinh cười khẽ.  

             "Ta đã sớm biết rằng các chủ Dương Thanh Vân được Cửu U Đại Đế tận tình dạy bảo, thực lực ngập trời, từng là vị thiên kiêu hàng đầu trong suốt mười vạn năm qua ở đại lục Vạn Thiên”.  

             "Hôm nay được đánh một trận, quả nhiên đúng như lời đồn".  

             "Về phần ta là ai, nếu như ngươi có thể giết được ta thì ngươi chắc chắn sẽ biết được điều đó".  

             "Nhưng mà nếu như ngươi bị ta giết chết, thì ngươi... sẽ không bao giờ biết được!"  

             "Phải không?"  

             Dương Thanh Vân cười nói.  

             "Đương nhiên là ta không thể làm mất mặt sư tôn được".  


             "Hoàng Long Quyết, Hoàng Long Khí!"  

             Vừa hô xong.  

             Chỉ trong giây lát, từng hơi thở Hoàng Giả toát ra từ trong cơ thể của Dương Thanh Vân.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK