Nếu như Thiên Đế các nhằm vào chỉ là Cửu U Đại Đế ngày xưa thì hắn cũng không lo lắng, thuận tay đập chết là được.
Nhưng nếu Thiên Đế các có mục đích khác.
Thí dụ như biết... Hắn là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, là nhân vật vô địch của thế giới chư thần, thế thì cũng khá là thú vị rồi đấy.
Tần Ninh hiểu rõ, giữa đại lục Vạn Thiên với thế giới chư thần còn có thế giới Đại Thiên
Theo lý thì những kẻ này không thể nào biết sự tồn tại của thế giới chư thần.
“Dù sao cũng không quan trọng”, Bắc Thương Đế Quân lúc này cười hì hì nói: “Coi như kính Bắc Thương bị bọn chúng lấy mất thì cũng không sao, ta không để bụng”.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh liền thấy tò mò.
Không để bụng?
Bắc Thương Đế Quân keo kiệt có tiếng, hắn hiểu hơn ai hết, hiện tại còn nói không để bụng.
Quỷ mới tin!
“Ặc...”
Bắc Thương Đế Quân lúng túng ho khan, nói: “Tần Đế, kỳ thực ngươi thông minh như vậy, khẳng định đã sớm biết kính Bắc Thương cũng không phải là do ta luyện chế”.
“Ta biết”.
Tần Ninh chờ đoạn sau.
Bắc Thương Đế Quân tiếp tục nói: “Thực tế, kính Bắc Thương là do ta đoạt được, chỉ có điều kính này lại hơi đặc biệt, ta cũng nhìn không thấu. Thế nhưng, nó đã ở trong tay ta được mấy ngàn năm thời gian, ta cũng suy nghĩ ra một vài thứ”.
“Nói một chút nghe xem”.
Bắc Thương Đế Quân cười nói: “Tần Đế có từng nghe đến kính Nhân Hoàng?”
“Ừ!”
Tần Ninh từ từ nói: “Kính Nhân Hoàng cũng không phải là vật thuộc về đại lục Vạn Thiên, theo đạo lý thì chắc là tới từ thế giới Cửu Thiên, chắc là... Thánh khí!”
Bắc Thương Đế Quân hiển nhiên không ngờ Tần Ninh cũng biết kính Nhân Hoàng, liền sửng sốt.
“Nếu Tần Đế biết kính Nhân Hoàng, vậy cũng dễ nói”.
Bắc Thương Đế Quân lần nữa nói: “Kính Bắc Thương có lẽ là kính Nhân Hoàng”.
“Nói đúng ra, kính Bắc Thương là kính Nhân Hoàng bản không trọn vẹn”.
“Kính Bắc Thương tuyệt không phải vật phàm, ta nghiên cứu trọn đời, cuối cùng vẫn không hiểu rõ. Mãi cho đến một lần, tiến vào một thế giới, tìm được một ít ghi chép cổ tịch thì mới liên tưởng ra kính Bắc Thương có thể rất có liên quan với thánh khí kính Nhân Hoàng,”.
“Ta liền bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu, đáng tiếc...”
“Đáng tiếc ngươi chưa kịp phát hiện ra bí mật sâu trong đó, liền mất mạng!”