“Cho nên việc chiêu mộ đệ tử của Thanh Vân tông nhất định phải thật nghiêm ngặt. Thanh Vân tông ta đồng ý che chở bất kỳ ai, nhưng có kẻ dám phản bội thì đi đến chân trời góc bể ta cũng giết không tha”.
“Lão hủ đã hiểu”.
Nhóm Lý Dương Chiêu lúc này đã hoàn toàn thở phào.
Rùa thần lên tiếng, bọn họ nghe theo Tần Ninh là được.
Thời của Thanh Vân tông sắp tới rồi.
“Tông chủ, tạm thời linh thạch Chúc Long tông đưa tới, cộng thêm sau này thu lại ba thành trì lớn của Chúc Long tông nữa, có lẽ sẽ không đáng lo”.
Lý Dương Chiêu chắp tay nói: “Chỉ là việc tu hành của đệ tử, một là linh quyết, hai là dạy dỗ, nhân thủ của Thanh Vân tông ta cũng không đủ”.
Nghe vậy, Tần Ninh gãi đầu.
Cũng đúng.
Nếu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở đây thì tốt rồi.
“Gọi các đệ tử tập hợp đi!”
“Dạ?”
“Dạ cái gì, ta đích thân dạy!”
“Hả?”
Tất cả sửng sốt.
Tần Ninh, đích thân dạy?
...
Thanh Vân tông, đại điện Thanh Vân.
Lúc này, trong đại điện, năm vị trưởng lão, chấp sự và đường chủ, tổng cộng hơn mười người đã đứng vững.
Chính giữa đại điện, một người đứng thẳng là đệ tử số một trong năm đại đệ tử, Lý Nhất Phàm.
Cùng lúc đó, toàn bộ đệ tử bên ngoài đại điện Thanh Vân xếp hàng, yên tĩnh chờ đợi.
Chính là gần một ngàn đệ tử của Thanh Vân tông.
“Đúng vậy, không lẽ còn giỏi hơn cả các đường chủ sao?”
“Chẳng qua nếu là tông chủ của chúng ta thì chắc cũng phải có tài năng...”
Nhóm đệ tử nghị luận ầm ĩ.