Ra khỏi Xuy Tuyết Trai, Huyền Chấn vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
“Tần Ninh, ngươi làm được kiểu gì thế?”
Huyền Chấn ngạc nhiên nói: “Ngươi tỉnh lại kiểu gì?”
“Được người ta cứu tỉnh...”, “Dương Thanh Vân biến mất?”
“Ừm!”
“Vậy hai lão già Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận đâu?”
“Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp bọn họ!”
“Vậy...”, “Sao ngươi lại nói nhiều thế?”
Tần Ninh liếc Huyền Chấn.
Lão già này cứ luôn mồm luôn miệng mãi.
Huyền Chấn lúng túng ho khan một tiếng, khổ sở nói: “Thế giới Cửu Thiên quá nguy hiểm, khắp nơi đều là kẻ độc ác, động một chút là lại giết người, ta chỉ ở Xuy Tuyết Trai một hai ngày ngắn ngủi mà đã thấy mấy người bị giết chỉ vì làm sai một ít chuyện...”, nhìn thấy dáng vẻ này của Huyền Chấn, Tần Ninh không khỏi nói: “Bởi vì nơi này là thành Thanh Ma, là vùng đất vạn ma, là nơi tập trung của những người vô cùng hung ác”.
“Cho nên Tô Hùng chết rồi, nhà họ Tô xong đời, ta sẽ có thể tiếp nhận nhà họ Tô”.
“Vì thế ta bảo Lý Tồn Kiếm đưa Xuy Tuyết Trai cho ta thì hắn ta sẽ phải cho ta, trừ khi hắn ta chết, hoặc là chạy, nhưng nếu hắn ta chạy mất thì Xuy Tuyết Trai vẫn sẽ bị ta tiếp nhận!”
“Nơi này chỉ quan tâm đến thực lực, thực lực của ngươi mạnh, ngươi sẽ có quyền thế ngập trời, ngươi mà chết thì tất cả những thứ của ngươi đều không còn gì!”
Huyền Chấn ngạc nhiên nói: “Chỉ là thành Thanh Ma mà đã như thế sao?”
Tần Ninh hờ hững.
Trên thực tế sao chỉ có mỗi thành Thanh Ma là như vậy chứ?
Trong chư thiên vạn giới này có nơi nào không phải như thế đâu?
Giờ phút này, Lý Linh Linh và Lý Huyên cũng chạy tới.
“Cảm ơn Tần công tử đã ra tay giúp đỡ, tỷ đệ chúng ta vô cùng biết ơn!”
Lý Linh Linh hạ thấp người hành lễ.
“Lý Huyên đã cứu mạng ta, ta cứu các ngươi một lần cũng không có gì phải ngại”.
Tần Ninh thuận miệng nói.
Trên đường đi, Lý Huyên và Lý Linh Linh cũng không mở miệng nhiều, ngược lại là Huyền Chấn cứ luôn miệng hỏi han không ngừng.
Ông ta thật sự có quá nhiều vấn đề muốn hỏi Tần Ninh.
Thế giới Cửu Thiên này quá hung tàn!
“Hạ Tam Thiên?”
Huyền Chấn vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Đây vẫn chỉ là Hạ Tam Thiên sao?
Thế Trung Tam Thiên?
Thượng Tam Thiên thì sao?
Trông như thế nào?”
“Nếu như muốn đến Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, còn phải phi thăng nữa sao?”
Tần Ninh nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Huyền Chấn, không nhịn được nói: “Thế giới Cửu Thiên là một thể, cái gọi là Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên cũng không phải bị ngăn cách giống như đại lục Vạn Thiên và thế giới Cửu Thiên!”
“Về phần rốt cuộc nó như thế nào...”, Tần Ninh nhìn Huyền Chấn một chút, không nói tiếp.
Huyền Chấn ngạc nhiên.
Có ý gì?
Xem thường người ta ư?
Cho rằng lão phu không có cách nào đến Trung Tam Thiên?
Ánh mắt kia của Tần Ninh giống như đang nói cho ông biết, ngươi biết cũng không có ý nghĩa gì, dù sao ngươi sẽ không có hy vọng đến đó... Huyền Chấn bất đắc dĩ.
Hình như đúng thế thật.
Cảnh giới Hóa Thánh! Cảnh giới Hư Thánh! Cảnh giới Thánh Nhân! Mình mới chỉ đến Thánh Nhân, còn cách xa nhiều lắm.
Mặt trời lặn về đằng Tây, từ khi Tần Ninh ra ngoài đến khi về cũng mới chỉ trôi qua hơn nửa ngày.
Chém giết Tề Phong, cha con Tô Hùng và Tô Nguyệt Vinh.
Nhận lấy nhà họ Tô, Xuy Tuyết Trai.
Cũng chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi.
“Lão Huyền!”
Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận nhìn thấy Huyền Chấn trở về thì vô cùng mừng rỡ, thậm chí còn có cảm giác vui đến phát khóc.
Dù sao mấy người cùng nhau phi thăng, thậm chí còn cùng nhau bị người ta cướp bóc trong ngôi miếu đổ nát.
Trải qua kiếp nạn sống chết, tình cảm cũng đã khác trước.
Lý Linh Linh và Lý Huyên nhìn thấy bốn người gặp nhau cũng không chen vào.
“Tần công tử, các ngươi cứ ngồi trước đi, ta đi làm vài món thức ăn cho các ngươi!”
Lý Linh Linh mỉm cười ngọt ngào rồi kéo Lý Huyên quay người rời đi.
Bốn người Huyền Chấn, Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận, Tần Ninh ngồi đối diện nhau.
“Dương Thanh Vân vẫn không trở về miếu hoang, chỉ sợ là đã tiến vào trong thành Thanh Ma và gặp phải phiền toái rồi...”, Tiên Vô Tận nghiêm túc nói.
Dù thế nào thì Dương Thanh Vân cũng là con rể ông ta.
Tuyết Ưng chế nhạo nói: “Nói không chừng đã bị tiểu thư nhà giàu nào đó nhìn trúng, kéo đi làm vị hôn phu rồi!”
Tiên Vô Tận tức giận trừng Tuyết Ưng một cái.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta đã cho người đi tra, thành Thanh Ma chỉ lớn chừng này, không khó tìm lắm”.
Mấy người thi nhau gật đầu.
Lúc này Huyền Chấn mới nhìn về phía Tiên Vô Tận, không nhịn được nói: “Lão Tiên, sao ngươi đã đến Hóa Thánh tầng ba rồi, mới có mấy ngày thôi mà!”
Tiên Vô Tận chỉ cười không nói.
Tuyết Ưng cười ha ha: “Vẫn phải cảm ơn U Vương!”
Huyền Chấn nghe vậy thì lập tức hiểu ra, trong mấy ngày mình không ở đây đã bỏ lỡ cái gì đó rồi.
Tần Ninh vung bàn tay lên, ném cho Huyền Chấn một cái bình ngọc.
“Thánh đan Hóa Nguyên, cẩn thận tiêu hóa đi!”
“Ở trong thành Thanh Ma này mà không có thực lực thì sẽ chỉ bị người ta chém giết, ta lại không thể để ý đến các ngươi mọi lúc mọi nơi được!”
Huyền Chấn vội vàng nhận lấy như nhặt được trân bảo.
Tiếp lấy bình ngọc, Huyền Chấn thở dài nói: “Thế giới Cửu Thiên này... chẳng giống với sự tưởng tượng của ta chút nào…”, “Đúng vậy...”, mấy người đều cảm thán.
Nhưng lại không hề hối hận! Võ giả đều theo đuổi thực lực mạnh mẽ.
Ở đại lục Vạn Thiên chỉ có chờ chết.
Mà ở thế giới Cửu Thiên lại là tìm đường sống.
Một cái là không có chút hy vọng nào mà chờ chết.
Một cái là tìm đường sống tràn ngập hy vọng.
Hoàn toàn không giống.
Còn nữa, bọn họ đã coi như rất may mắn rồi.
Dù sao cũng có Tần Ninh ở bên cạnh! Có Tần Ninh, cho dù là khó khăn lớn hơn nữa thì hình như cũng không tính là gì! Không lâu sau, Lý Linh Linh và Lý Huyên đã bê mấy món ăn đi tới.
“Có rượu không?”
Tiên Vô Tận không nhịn được nói: “Mấy ngày nay đúng là còn vất vả hơn cả mấy trăm năm!”
“Có, để ta đi lấy!”
Lý Huyên cười hì hì nói: “Cô cô Bách Hương giấu nhiều lắm, nhưng mà cô ấy đang bế quan rồi, trộm đi mấy bình, cùng lắm thì về sau bị đánh thôi!”
Lý Huyên cười rồi chạy ra đằng sau nhanh như chớp.
Mấy người ngồi đối diện nhau, uống mấy chén rượu cũng rất hài lòng.
Mặt trời lặn về đằng Tây, màn đêm buông xuống.
Thành Thanh Ma! Tô phủ! Cánh cửa nhà họ Tô lúc này đang bị mở ra một cách thô bạo.
“Ai?”
Trong cửa lớn, mấy tên hộ vệ nhanh chóng xông ra.
“Ai?”
Người cầm đầu cười lạnh một tiếng, nói: “Xuy Tuyết Trai, Lý Tồn Kiếm”.
Nghe thấy lời này, ánh mắt hộ vệ trông cửa lạnh lẽo, khinh miệt nói: “Lý Tồn Kiếm, ngươi muốn chết phải không?
Nơi này chính là nhà họ Tô, Xuy Tuyết Trai ngươi không muốn buôn bán nữa đúng hay không?”
“Ngươi cút đi!”
Lý Tồn Kiếm đá ra một cú, ngũ tạng hộ vệ kia nát bét, dần dần không còn hô hấp.
“Tô Hùng, Tô Nguyệt Vinh đã chết, từ hôm nay trở đi tất cả nhà họ Tô đều thuộc về Tần Ninh đại nhân của Xuy Tuyết Trai!”
Một tiếng hét to truyền vang khắp Tô phủ rộng lớn.
Ngay sau đó, toàn bộ Tô phủ là cảnh người ngã ngựa đổ, vô cùng hỗn loạn.
Tối nay, nhà họ Tô đã được định trước là xuống dốc không phanh, đi về hướng diệt vong... Sau khi uống cả một đêm.
Ngày thứ hai khi mặt trời lên cao, Tần Ninh mới tỉnh dậy.
Chỉ là nếu đã thành thói quen, có đôi khi cũng không phải là nói thay đổi là có thể thay đổi được.
Đơn giản qua loa xong, Lý Linh Linh nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sáng sớm hôm nay có rất nhiều người đến ngoài cửa, cô cô Bách Hương cũng xuất quan, thế nhưng vẫn luôn lạnh mặt, cả buổi sáng đều không hề nói một câu nào!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh hơi sững sờ.