Hứa Minh Không đứng lơ lửng trên không nhìn dãy núi của Võ Môn, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo đáng sợ.
"Hay cho một tên Tần Ninh, không có thực lực của ba Đế nhưng lại còn kiêu ngạo hơn cả ba Đế".
Bên cạnh ông ta, vẻ mặt Hứa Tận Tiên cũng không dễ nhìn.
Hắn ta là thiên tài của Cửu Tinh Các, tự nhận là ngoại trừ những quái vật của thế hệ trẻ tuổi trong Cửu Tinh Các thì trong mười thánh vực lớn không ai có thể mạnh hơn hắn ta.
Thế nhưng hôm nay Dương Thanh Vân đã khiến lòng tin của hắn ta bị đả kích rất lớn.
Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Mà đồng thời, đội ngũ của Tu La điện và Huyết tông cũng đều lần lượt rời đi.
Sắc mặt của Huyết Tự Như gần như là đỏ bừng như máu, khiến đám người bên cạnh đều cảnh giác không dám tới gần.
"Khốn nạn!"
"Đáng chết!"
Dọc theo con đường này, Huyết Tự Như vẫn không hề ngớt lời.
Trong miệng chửi rủa, trong lòng thì giận dữ.
Huyết Hãn chết rồi.
Sau khi trở về phải nói với Huyết Ngọc tông chủ như thế nào đây?
Hai người La Phong Tùng và La Chấn đều không nói gì.
Hôm nay cực kỳ mất mặt.
Đám người của thánh vực Thanh Tiêu và thánh vực Thông Thiên đều ở đây, chắc chắn chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài.
U Minh Tuyệt cùng U Minh Ngạn dẫn đám người U Minh cốc trở về, không nói đến việc mất mặt, lại còn bị lừa mất một trăm viên Chuyển Hồn Chuyển Thể đan, lần này đúng là tổn thất rất lớn.
"Dù sao cũng là ba Đế ngày xưa mà...", U Minh Tuyệt không nhịn được cảm thán: "Sự uy nghiêm của ba Đế không thể xâm phạm, mặc dù hắn không phải hắn trước kia, nhưng hắn vẫn là hắn trước kia".
Trong lòng Linh Vũ Ngạn đắng chát.
Các thánh vực lớn lần lượt trở về, ai nấy đều có tâm trạng khác nhau.
Chuyến đi lần này, ai mà không muốn nhìn một chút xem Tần Ninh bây giờ có còn mạnh mẽ kiêu ngạo như trước kia không chứ.