Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tiên Nhân phu nhân gật đầu.  

 

"Ngươi không sao chứ?"  

 

"Vẫn là câu nói kia, không chết được".  

 

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Có điều lần này đúng là mất mặt quá, bị người ta đánh lén một kích, cô cũng đừng có kể cho lão già kia, ta không gánh nổi người này đâu".  

 

Tiên Nhân phu nhân bĩu môi.  

 

"Sư đồ các ngươi chính là cái loại bệnh sĩ chết trước bệnh tim!"  

 

Tần Ninh khẽ cười nói: "Đây là tôn nghiêm, cô hiểu không?"  

 

"Không hiểu!"  

 

Tiên Nhân phu nhân tức giận nói: "Tám vạn năm qua, rốt cuộc ngươi đã đi nơi nào?"  

 

"Đổi thân phận khác, trải qua không ít chuyện, vốn là chuẩn bị Vương Giả trở về, rung động mọi người một lần, thật không ngờ là lại thất bại".  

 

Tiên Nhân không nói nhiều.  

 

"Dựa theo các hành động của Thiên Đế các, có thể thấy được dường như Thiên Đế các nhằm vào bạn cũ của ngươi”.  

 

“Ngươi chẳng lẽ không có ý kiến gì về chuyện này sao?"  

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.  

 

"Có lẽ là người quen cũ đi!"  

 

Lời này vừa nói ra, Tiên Nhân hơi sững sờ.  

 

Một lúc lâu sau, Tiên Nhân mới nói: "Ngươi tính ra cũng thuộc dạng nhìn thoáng".  

 

"Nếu là người quen cũ, ngươi có thể đoán được là ai không?"  

 

"Đoán không ra".  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: "Là ai cũng mặc kệ, đoán nhiều làm gì cho phiền ra, là ai đi nữa thì đến lúc ấy ta làm thịt là xong".  

 

Tiên Nhân đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nói gì.  

 

"Sao chàng lại đi ra đây hả?"  


 

Một giọng nói giận dữ vang lên bên tai.  

 

Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên đi ra khoang tàu, nhìn Tần Ninh.  

 

"Ta cũng không phải bị bệnh nguy kịch, hóng chút gió cho thoải mái".  

 

Tần Ninh cười đáp.  

 

"Chuẩn bị thỏa đáng rồi sao?"  

 

"Ừm!"  

 

"Đã như vậy liền bắt đầu đi".  

 

Tần Ninh cười nói.  

 

"Bắt đầu cái gì?"  

 

Tiên Nhân phu nhân ở một bên khó hiểu nói.  

 

"Đạt được bảo bối thì dĩ nhiên là phải dùng rồi".  


 

Tần Ninh nói với Tiên Nhân: "Cô cũng đi cùng đi, miễn cho thằng nhóc Thanh Vân kia nói này nói nọ ta".  

 

Tần Ninh nói xong thì đi vào trong khoang thuyền.  

 

Giờ này khắc này, tại một gian phòng bên trong khoang thuyền.  

 

Một tòa tháp lẳng lặng đứng sững.  

 

"Bách Luyện Thánh Tháp".  

 

Nhìn thấy Bách Luyện Thánh Tháp, Tiên Nhân phu nhân càng thêm không hiểu.  

 

"Bách Luyện Thánh Tháp này vốn đã là một món Thánh khí, nhưng bởi vì nó từ thế giới Cửu Thiên giáng lâm đến đại lục Vạn Thiên, bị phép tắc thiên địa ăn mòn nên sức mạnh bị tổn hại nhiều".  

 

"Hiện tại ta sẽ dùng một món pháp bảo để dung hợp, tốt xấu gì cũng sẽ chữa trị được chút ít".  

 

"Hơn nữa ở tầng thứ chín của nơi này có chín cái Vương tọa có thể giúp Thiên Nhân thất bộ, ngưng tụ biển linh thức".  

 

Tần Ninh ngừng lại suy nghĩ một lát rồi nói: "Nó tương tự như một loại tẩy lễ quán đỉnh, Tiên Nhân, cô là Thiên Nhân thất bộ, Viên Viên cũng là Thiên Nhân thất bộ, vừa hay trên đường quay về giúp hai người ngưng tụ".  

 

"Giang Bạch, Nhàn Ngư cùng Tiểu Thạch Đầu, ba người các ngươi ở cảnh giới Thiên Nhân cấp độ khác nhau, cái này cũng rất có lợi đối với các ngươi, cũng tiến vào cả đi!"  

 

Tần Ninh nói rồi, Thánh Tháp mở ra.  

 

Mấy thân ảnh, nhao nhao đi vào.  

 

Tiến vào tầng thứ nhất, khí tức cực nóng đập vào mặt.  

 

Chỉ là lần này cũng không có hỏa khôi như trước.  

 

Bách Luyện Thánh Tháp đã bị Tần Ninh khống chế, có hỏa khôi xuất hiện hay không là do Tần Ninh định đoạt.  

 

Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn sang một bên.  

 

Nơi đó có Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong đang lẳng lặng đợi.  

 

"Không cần phải để ý đến họ đâu, cũng chẳng làm được gì nhiều".  


 

Chín chỗ ngồi lẳng lặng đứng sừng sững ở xung quanh tầng thứ chín.  

 

Ở giữa là một cái bàn tròn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK