"Sư phụ, mấy vạn năm nay con luôn bị Ma tộc lừa hết lần này đến lần khác, mấy tên khốn kiếp kia cố ý lừa con rằng nơi này xuất hiện một người kỳ quái có bản lĩnh rất cao cường, không gì làm không được, con liền cho rằng đó là sư phụ..."
"Sư phụ, con vẫn luôn biết thân biết phận, chuyên tâm tu hành, đều tại Thanh Hiên suốt ngày bắt con tạo ra thuật ngự thú mới, để con vượt qua người!"
Nghe thấy lời này, Huyết Thể Thanh Thiên Giao ở một bên trợn tròn mắt giao lên.
Ôn Hiến Chi lại mặc kệ, chỉ biết gào khóc, không ngừng kể khổ.
Chỉ là giờ phút này, trong lòng Ôn Hiến Chi đã hoàn toàn luống cuống.
Xong rồi!
Hoàn toàn xong đời!
Sư tôn trở về còn không nhận ra được!
Không nhận ra được thì thôi, lại còn... cào rách mặt sư tôn, còn... tát sư tôn một cái?
Lần này chết chắc rồi!
Giờ phút này, hắn ta đâu còn là người thanh niên tuấn tú phi phàm gì nữa, nhìn qua, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Ôn Hiến Chi ôm chặt lấy đôi chân của Tần Ninh, căn bản là đạp cũng không ra.
Ngay khi Tần Ninh nâng hai tay lên, Ôn Hiến Chi vội vàng chui đầu vào dưới tay Tần Ninh, dáng vẻ như sư từ đồ hiếu.
Tần Ninh không mở miệng nói lời nào.
Khi Tần Ninh còn đang nghiêm túc nhìn Ôn Hiến Chi diễn trò, bên cạnh hắn, một cái đầu lông xù cũng nhích lại gần.
Phệ Thiên Giảo cụp lưỡi chó, vô cùng thân thiết cọ cọ Tần Ninh, mang tư thế lấy lòng chủ nhân.
“Ngươi…ngươi làm gì đấy…”
Ôn Hiến Chi không ngừng khóc lóc kể lể, nhìn thấy hành động của Phệ Thiên Giảo, hắn ta lập tức hỏi.
“Ta…ta thân thiết với chủ nhân, ngửi mùi hương, để nhớ kỹ…”
“Ồ…Lúc trước ngươi không nhớ ra sao?”
“Ta…Lúc trước quên mất…”
Lúc này, một người một chó quỳ rạp bên chân Tần Ninh.
Ngay sau đó, một người một chó hoàn toàn sửng sốt.
“Ngươi cũng không nhận ra?”
“Chơi vui không?”
Một âm thanh đột nhiên vang lên.