Hơn nữa gặp được trứng của thánh thú Cửu Giới, Tần Ninh không kích động, bây giờ lại kích động thì quá không phù hợp với lẽ thường! Chỉ là Dương Thanh Vân cũng có thể hiểu được.
Sư tôn chính là như thế.
Giờ phút này Tần Ninh lại không quan tâm đến điều gì khác.
Hạ Tam Thiên, năm đó bên trong Đại Hoang đúng là đã xuất hiện một vị Thánh Đế, là một nhân vật thiên tài cái thế.
Đáng tiếc Tần Ninh vẫn chưa bao giờ được gặp.
Thể Thánh Đế Đại Hoang! Chính là thứ do người kia sáng tạo ra, dựa vào pháp quyết này, Thánh Đế kia đã xưng bá Hạ Tam Thiên, không ai sánh bằng.
Tần Ninh vô cùng hiếu kỳ với pháp quyết này.
Bây giờ có được nó cũng giống như một người trên diễn đàn văn học đọc được một bài văn hay của thế hệ trẻ, đương nhiên sẽ không có cách nào che giấu sự vui vẻ trong lòng rồi.
Giờ phút này Tần Ninh đang cẩn thận nghiên cứu.
Thể Thánh Đế Đại Hoang được khắc ấn rất rõ ngay trên mảnh xương này, những chữ cái cổ đó là hoang văn, nhìn thì lộn xộn nhưng trên thực tế lại đang ghi chép võ quyết.
Người bình thường làm sao có thể biết được! Nếu không phải người hiểu được hoang văn thì cho dù có là Thánh Đế cũng không nhìn ra cái gì cả.
Lúc này Tần Ninh nghiên cứu từng đoạn một.
Dần dần bên trong mảnh xương kia lóe ra từng luồng ánh sáng.
Sau đó ánh sáng tiêu tán, mảnh xương cũng tiêu tán theo, thế nhưng nó lại tràn vào bên trong hồn hải của Tần Ninh, hóa thành một vách đá đứng vững bên trong hồn hải của Tần Ninh.
Giờ phút này, Tần Ninh có thể nhìn thấy tất cả vô cùng rõ ràng.
“Thể Thánh Đế Đại Hoang chia thành bảy quyết, quyết thứ nhất là Thánh Nhân cất bước, ngưng tụ thánh khí vương khải...”, giảng giải từng đoạn một.
Cuối cùng ánh mắt của Tần Ninh đã bình tĩnh lại.
“Đúng là một thánh quyết rất tốt, chỉ là vẫn còn thiếu hụt”.
“Chỉ là nó đã rơi vào trong tay ta, đương nhiên ta sẽ không buông tay, có thể từ Thánh Nhân, đến Địa Thánh, đến Thiên Thánh, thẳng đến cuối cùng là cấp bậc Thánh Đế”.
“Mặc dù pháp quyết này không đầy đủ, thế nhưng ta lại có thể cải tiến cho nó đầy đủ hơn”.
Giờ phút này, Tần Ninh đã quyết định coi Thể Thánh Đế Đại Hoang này như cốt lõi tu hành tiếp theo của mình.
Cửu Thiên Tinh Thần Quyết đương nhiên là cốt lõi tu hành nhất của hắn.
Thế nhưng Thể Thánh Đế Đại Hoang này đúng là có chút kỳ diệu, nếu lấy tầm nhìn của hắn để tiến hành cải thiện, Tần Ninh tin tưởng nó sẽ là một thứ khiến người trên đời phải chấn động.
Danh tiếng của Thánh Đế Đại Hoang quả nhiên cũng không tầm thường.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tần Ninh vẫn luôn nghiên cứu tập Thể Thánh Đế Đại Hoang kia. Quyết thứ nhất xứng đôi với cảnh giới Thánh Nhân, bây giờ hắn vẫn chưa thành thánh, vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi tu luyện.
Thời gian ba ngày nhoáng một cái đã qua.
“Tần công tử, phía trước chính là vùng đất Vạn Thánh!”
“Nam vực Thanh Châu rộng mấy vạn dặm, mà vùng đất Vạn Thánh này lại là nơi đất rộng người đông nhất trong thất đại địa, Ma Quang tông là thế lực siêu cấp mới vươn lên mấy năm gần đây, bá chiếm toàn bộ vùng đất Vạn Thánh, thanh trừ những ai đối lập, địa vị siêu phàm!”
“Tông chủ Kỷ Phác của Ma Quang tông cũng là một người có hùng tâm tráng chí, có chút coi trọng với đứa con trai Kỷ Uyên, dốc lòng vun trồng, thế nhưng nghe nói trước đó không lâu con trai ông ta đã chết một cách bí ẩn, Ma Quang tông hoàn toàn xôn xao, thất đại địa đều vô cùng kinh ngạc”.
Liễu Như Thị nghiêm túc nói.
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Ta giết đấy!”
“...”, Liễu Như Thị và Nguyên Thanh Hạm đều ngẩn ngơ.
“Được rồi, cảm ơn hai người, các ngươi vẫn cần tiếp tục đi về hướng tây, tiến về Đại Nhật Sơn, sau này có duyên sẽ gặp lại!”
Tần Ninh vẫy vẫy tay.
Bốn người Dương Thanh Vân, Tiên Vô Tận, Huyền Chấn và Hiên Viên Hương Nhi cũng lần lượt đi xuống.
Nguyên Thanh Hạm nhìn về phía Tần Ninh, khua tay nói: “Có thời gian có thể đến Đại Nhật Sơn tìm ta!”
Dương Thanh Vân nhìn thoáng qua bốn phía, chỉ cảm thấy thế giới Hạ Tam Thiên này khác hẳn với đại lục Vạn Thiên.
Thánh lực thiên địa chuyển động khiến cho hoa cỏ cây cối núi đá bên trong Hạ Tam Thiên đều trở nên càng thêm kiên cố.
Nếu so sánh với đại lục Vạn Thiên, đúng là rất khác biệt.