“Hửm?”
Nhị trưởng lão Hoa Vinh nhướn mày nói: “Vậy Liễu trưởng lão cho rằng nên làm như thế nào?”
“Đúng vậy!”, tam trưởng lão Lữ Khí cũng nói: “Liễu trưởng lão có biện pháp nào dễ xử lý, có thể giải quyết được vấn đề này sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Liễu Thương Hải cũng có chút xấu hổ.
Đệ tử bỏ trốn, nguyên nhân chủ yếu hẳn là do tông môn không đông đảo, bị đánh bại đã nhiều năm, vấn đề cắm sâu khó nhổ, sao có thể giải quyết được chỉ trong một sớm một chiều?
Nhất thời, trong đại sảnh, mọi người bắt đầu tranh luận.
Bên trong đại điện vô cùng náo nhiệt, nhưng mà loại náo nhiệt này lại làm cho người ta không khỏi phiền lòng.
“Các vị im lặng!”
Lúc này, Lý Dương Chiêu lại nói: “Trước mắt, đây không phải là vấn đề mấu chốt, vấn đề quan trọng nhất hiện giờ chính là, Chúc Long tông bên kia đã phái người truyền lời đến”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngậm miệng.
Chúc Long tông!
Lại tới nữa!
“Trưởng lão Thanh Vân tông, ra đây gặp ta!”
Ngay lúc này, trước cửa Thanh Vân tông, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Giọng nói này bao phủ cả Thanh Vân tông, khiến cho người ta cảm thấy màng nhĩ của mình rung lên.
“Là ai?”
Sắc mặt của Lý Dương Chiêu lập tức thay đổi, ông ta đứng dậy.
“Báo!”
Bên ngoài đại điện, một bóng người nhảy vào, chắp tay nói: “Các vị trưởng lão, bên ngoài cửa của tông môn có một người trẻ tuổi, người kia nói…”
“Nói cái gì? Lề mề!”, nhị trưởng lão không nhịn được quát.
“Người trẻ tuổi kia nói, muốn làm tông chủ của Thanh Vân tông chúng ta”.
Dứt lời, tất cả mọi người đều ồ lên.
“Là người Chúc Long tông tới?”, Lý Dương Chiêu lập tức căng thẳng nói.
“Không phải là người của Chúc Long tông, người trẻ tuổi kia tự xưng là đến từ đế quốc Bắc Minh”.
Đế quốc Bắc Minh?
Tứ trưởng lão Từ Phàm nãy giờ vẫn chưa mở miệng, lúc này mới mở mắt ra, nhàn nhạt nói: “Người sáng lập ra đế quốc Bắc Minh là hai vị lão tổ, Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên, cũng chính là đồ nhi của vị tôn giả Thanh Vân, tổ sư của chúng ta”.
.
Danh Sách Chương: