Tần Ninh cúi đầu, hai tay đặt lên đầu của một người một chó, mỉm cười nói: “Hai người các ngươi, cứ đùa giỡn ta như vậy?”
Cốp…
Ngay sau đó, Tần Ninh túm lấy đầu của một người một chó, đập cốp vào nhau.
Tiếp đó, chỉ thấy Tần Ninh nắm lấy một chân của Ôn Hiến Chi, cùng với một cái chân chó của Phệ Thiên Giảo.
“Đã lâu rồi không được trải nghiệm loại cảm giác này, thử lại một chút, được không? Đồ đệ cưng! Chó yêu dấu!”
Bịch bịch bịch…
Nhất thời, một người một chó bị Tần Ninh đập xuống đất, không ngừng nâng lên, không ngừng đập xuống.
Ánh mắt của nhóm người Ma tộc dại ra.
Tám vạn năm trước.
Ngự Thiên Thánh Tôn oai phong hơn người, là cường giả đứng đầu thánh vực Thiên Hồng.
Âm thầm hành động, bày ra âm mưu với năm phương thánh cảnh, nhưng kết quả là vẫn bị phát hiện.
Lần đó, Ma tộc tổn thất nghiêm trọng, năm phương thánh cảnh thì bị doạ cho vỡ mật, mà cũng chính vào lần đó, tiếng tăm của Ngự Thiên Thánh Tôn cũng vang dội cả thánh vực Thiên Hồng.
Sau khi đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn là Ôn Lưu Giang qua đời, Ôn Hiến Chi trở thành vị đồ đệ thứ hai của Ngự Thiên Thánh Tôn, nghe đồn hắn ta có thiên phú ngự thú vô cùng khủng bố, thậm chí, có người còn nói, hắn ta trò giỏi hơn thầy.
Mà Phệ Thiên Giảo…
Nghe nói nó có được huyết thống thần thú, bị Ngự Thiên Thánh Tôn ký kết linh khế, trở thành thánh thú, tính tình hung ác, bá đạo.
Ngự Thiên Thánh Tôn!
Ôn Hiến Chi!
Phệ Thiên Giảo!
Đây chính là sự tồn tại khiến cho toàn bộ thánh vực Thiên Hồng khiếp sợ vào thời đại ấy hay sao?
Không phải là đang nói đùa đấy chứ?
Nhìn qua một người một thú trước mắt, hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một cường giả!
“Đủ rồi!”
“Đúng vậy, gia…”, Phệ Thiên Giảo cũng vội vàng nói.
Từ nãy đến giờ, Tần Ninh cảm thấy cơn tức giận bị nghẹn trong lòng đã vơi đi không ít, hắn ném một người một thú ra.
“Hai người các ngươi ngăn cản bọn họ lại một lát!”