Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng chỉ một khắc sau, có một tiếng leng keng vang lên.  

 

Tần Ninh vung tay ra, chuẩn xác nắm chặt lấy cây roi.  

 

Lúc này, Tần Ninh nhìn Cốc Thược với vẻ nghiêm nghị.  

 

Cốc Thược lập tức tái mặt.  

 

Cây roi của cô ta bị Tần Ninh nắm chặt, chỉ trong giây lát đó, cô ta cảm thấy roi này của mình giống như vừa quất vào một ngọn núi băng vậy, một cái lạnh thấu xương từ roi truyền lại cơ thể cô ta.  

 

Lực sát thương khủng bố khiến người ta khó thở.  

 

Cái lạnh thấu xương này không ngờ lại khiến cô ta cảm thấy đáng sợ.  

 

Quả thực là không thể tin nổi.  

 

“Ngươi thật sự cho rằng thực lực Thiên Thánh thất phẩm này của ta không chịu được một kích của người à?”  

 

Tần Ninh lúc này nắm chặt tay.  

 

Cây roi bị sức mạnh đánh trả, lúc này ầm ầm một tiếng, lực cắn trả truyền lại vào thân thể Cốc Thược.  

 

Phụt...  

 

Cốc Thược phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét, cả người rút lui về sau, ầm ầm ngã ra bên vách núi.  

 

“Cốc Thược tỷ!”  

 

“Cốc Thược tỷ!”  

 

Lúc này, những kẻ khác đều kinh hãi.  

 

Chỉ mới một chiêu mà Cốc Thược đã bị Tần Ninh đánh lui.  

 

Tần Ninh lúc này mới nhìn Tề Hành và Tề Hoàn, hỏi: “Sao bọn họ lại đuổi giết các ngươi?”  

 

Tề Hành vừa định lên tiếng thì Tề Hoàn đã nói trước: “Chúng ta phát hiện một núi dược ở trong núi, liền đi vào ngắt thánh dược, kết quả bọn họ xuất hiện, bắt chúng ta phải giao thánh dược ra, nếu không sẽ giết người diệt khẩu. Mấy người đi cùng chúng ta đều bị giết cả, chúng ta mới chạy thoát được ra ngoài”.  

 

“Tề Hành, phải vậy không?”  

 

Tề Hành vội vàng gật đầu.  

 

“Thiên Võ Đạo quả nhiên là thượng bất chính, hạ tắc loạn mà”.  

 

Cốc Thược nghe vậy thì lạnh lẽo quát lên: “Ngươi không được phép sỉ nhục Thiên Võ Đạo”.  

 

“Sỉ nhục?”  

 

Tần Ninh cười nhạo: “Ta cũng chẳng muốn sỉ nhục các ngươi đâu, nhưng Thiên Chấn Thương đã hèn như thế rồi, dám đánh lén ta ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy cơ mà?”  

 

“Ta vốn đã có ý định gặp đệ tử nào của Thiên Võ Đạo thì sẽ đánh kẻ đó, ai mà biết lại gặp phải đám không thức thời như các ngươi chứ, vậy thì gặp ai... ta sẽ giết luôn kẻ đó!”   

 

Lúc này, nội tâm Cốc Thược tràn đầy tức giận.  

 

“Giết đệ tử Thiên Võ Đạo chúng ta? Ngươi dám!”  

 

“Thiên Võ Đạo sẽ giết chết ngươi bằng mọi giá”.  

 

Cho tới giờ khắc này, Cốc Thược vẫn lạnh lùng như cũ, không nhượng bộ chút nào.  

 

Tần Ninh cũng chẳng quan tâm lắm.  

 

“Chết đến nơi rồi mà còn tỏ vẻ cao cao tại thượng như phượng hoàng ngẩng đầu ấy nhỉ”.  

 

Tần Ninh hừ một tiếng, nắm chặt tay.  

 

Roi dài rút về rồi vung ra một cái.  

 

Phanh phanh...  

 

Có người bị roi quật vào, lập tức tách ra làm đôi.  

 

Máu tươi tung tóe, sắc mặt Cốc Thược hoàn toàn sững sờ.  

 

Có chuyện gì thế này?  

 

Cái tên này lúc đi vào rõ ràng đã bị đạo chủ Thiên Chấn Thương làm bị thương, còn bị Ma tộc đánh lén, thế mà sao... bây giờ lại như một người khỏe mạnh bình thường vậy?   

Vừa mới đi vào thánh cảnh Vị Ương thôi mà, coi như khôi phục thì cũng không nhanh đến mức đó chứ? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK