Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nguyên Đan các! Lầu ba, bên ngoài sảnh.  

 

Lúc này, Tần Ninh tự nhiên ngồi xuống.  

 

Nhưng mà dấu bàn tay bên má trái vẫn chưa tan hết.  

 

Hai người Huyền Chấn và Tiên Vô Tận nhìn Tần Ninh, muốn cười nhưng lại không dám cười.  

 

Tốn công tốn sức cứu mạng người ta lại bị người ta cho một cái tát lên mặt.  

 

Giờ phút này, hai người cô cô Bách Hương và Lý Huyên cũng muốn cười, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của mấy người trong phòng, bọn họ đành phải nhịn xuống.  

 

Lúc này, bên trong sảnh phòng.  

 

Hai huynh đệ Nguyên Mậu Phong, Nguyên Mậu Minh cùng đám người Nguyên Phong đều đang ở đây.  

 

Mà Tần Ninh vẫn thản nhiên ngồi uống trà, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.  

 

Dường như dấu bàn tay trên mặt không hề tồn tại.  

 

Nếu như không phải là giúp Nguyên Thanh Hạm giải độc cả một đêm, hao tổn hết sức lực thì một cái tát này hắn đã có khả năng tránh được.  

 

Hiện tại, hai má không đau, nhưng mà dấu bàn tay này cũng không thể tiêu tan hết trong vài phút.  

 

“Điều này, Tần công tử, thật sự xin lỗi…”, giờ phút này, trên mặt Nguyên Mậu Minh mang theo nụ cười xin lỗi, ông ta không nhịn được nói.  

 

“Tiểu nữ cũng là nhất thời nóng nảy…”  

 

“Không sao!”  

 

Tần Ninh phất tay, mỉm cười nói.  

 


“Chỉ là thời gian tiếp theo, vết thương trong cơ thể Nguyên Thanh Hạm tiểu thư vẫn còn phải tiếp tục điều dưỡng, cho nên ta cần phải ở lại trong thành Nguyên gia tầm một tháng!”   

 

Nguyên Mậu Minh nghe được những lời này lập tức nói: “Phòng tốt nhất ở tửu lâu Nguyên Nguyệt đã được chuẩn bị tốt rồi”.  

 

Nghe xong, Tần Ninh cũng nói: “Không cần, ta rất thích toà nhà của Nguyên tứ gia, yên tĩnh lại thoải mái, ta sẽ ở lại nơi đó!”  

 

Nguyên tứ gia nghe được những lời này, nhanh chóng nói: “Không thành vấn đề, ta lập tức cho người thu dọn mấy gian phòng ốc…”  

 

Tần Ninh nghe xong liền nhướng mày.  

 

Nguyên tứ gia vội vàng sửa lại: “Ta lập tức sai người dọn dẹp tòa nhà này, rồi đưa cho Tần công tử”.  

 

Tần Ninh gật gật đầu.  

 

Giờ phút này, trong lòng Nguyên tứ gia mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.  

 


Nếu không có Tần Ninh, Nguyên Thanh Hạm chết, Nguyên gia lại thiếu đi một Thánh Nhân tương lai.  

 

Cho dù Nguyên Mậu Phong không trừng phạt ông ta thì ông ta cũng không còn mặt mũi mà đối diện với nhóm trưởng lão trong Nguyên gia.  

 

Hiện tại, Tần Ninh cứu sống được Nguyên Thanh Hạm thì một toà nhà có tính là cái gì?  

 

Bên trong thành Nguyên gia, ông ta còn một vài phủ đệ.  

 

“Còn một chuyện nữa, thời gian điều trị tiếp theo, cũng cần không ít đan dược”.  

 

“Ta cần một ít dược liệu, sau khi trở về thì mang đến cho ta!”  

 

Nguyên Mậu Phong lập tức nói: “Được được được, không thành vấn đề”.  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: “Còn nữa, bước kế tiếp chính là châm cứu, vẫn không được mặc quần áo, đại khái là còn phải tiến hành ba lần nữa, mười ngày một lần, hy vọng các ngươi có thể nói cho Nguyên Thanh Hạm đại tiểu thư biết!”  

 

“Được được được!”  

 

Nguyên Mậu Phong ngay lập tức đáp lời.  

 

Lúc này, Tần Ninh thản nhiên đứng dậy.  

 

Nguyên Mậu Phong nhất thời cảm thấy khó hiểu.  

 

Nguyên Mậu Minh nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Tần công tử đi theo ta, ta dẫn ngài đến phủ đệ!”  

 


Trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng.  

 

Nguyên Mậu Phong nhìn về phía Đào Trạch Minh.  

“Đào đại sư, đan dược kia…” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK