“Vậy sư tôn cũng không được chết đâu, nếu sư tôn chết thì ai dạy con khống chế thần thú chứ...”
“Sư tôn, phải làm sao, phải làm sao bây giờ ạ?”
Thấy dáng vẻ Ôn Hiến Chi lo lắng như thế, Tần Ninh bình tĩnh, rồi thở ra một hơi.
Hai tay nâng mặt Ôn Hiến Chi, nghiêm túc nói: “Ngươi đừng nói nữa, yên lặng chút đi, được không?”
Ôn Hiến Chi lúc này vẫn lẩm bẩm không yên.
Tần Ninh đấm thẳng một quyền vào mặt hắn ta.
“Yên lặng chút được không?”
“Được ạ...”
Ôn Hiến Chi ôm mặt, không dám nói gì nữa.
Một bên khác, Phong Vô Tình nhìn hai sư đồ này và thầm cảm thán trong lòng.
Một đôi kỳ khôi.
Quả nhiên các chủ nói đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lúc này, Tần Ninh bước ra, khí thế trong cơ thể lại ngưng tụ.
Năm chữ Thiên, Địa, Huyền. Hoàng, Nhất tiếp tục xuất hiện.
Nhưng năm chữ kia vừa khắc lên trên đỉnh đầu thì gần như lập tức biến thành phấn vụn.
“Bốn món cổ vật này ngày càng kịch liệt...”
Tần Ninh từ từ nói: “Chuẩn bị... thử xem thế nào, bây giờ chúng ta bắt đầu chạy thoát khỏi không gian đi!”
“Là sao ạ?”, Ôn Hiến Chi nôn nóng hỏi.
“Vốn dĩ ta định tìm điểm không gian thích hợp rồi dựa vào Thiên Vẫn Huyền Thiết và Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất để yên bình rời khỏi không gian”.
“Nhưng bốn món cổ vật này đã phá hoại Thiên Vẫn Huyền Thiết, một khi nó bị phá thì chúng ta sẽ chết mất mạng trong lúc không gian bị xé rách”.
“Cho nên bây giờ chúng ta phải lập tức thoát khỏi đây, nhờ Thiên Vẫn Huyền Thiết ngăn cản, cho dù không phải điểm không gian thì chúng ta cũng sẽ có khả năng sống sót lớn nếu xung kích đi ra”.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều ngẩn ra.
Ánh mắt Phong Vô Tình mang theo vài phần thận trọng.
Hắn ta hiểu được đại khái ý nghĩ của Tần Ninh.
Hiện tại, ba người một thú bọn họ như đang xuôi dọc theo bờ sông vậy.